13.
Hồi ức dần nhạt phai, bình thản nhìn Tửu.
Tôi nghiêm nói.
“Tôi không có mẹ là sự thật nhưng không thiếu yêu, bởi vì chú nhỏ đối xử với rất tốt, cũng chưa từng chịu bất cứ uất ức gì.”
“Anh ấy rất yêu, đến có thể lấp khoảng trống mẹ cảm vô cùng phong phú.”
Sau khi nói mấy làm không hiểu ta.
“Dì à, là vì ngoại trừ được mẹ thì không được ai khác nữa nên mới suy nghĩ về khác vậy sao?”
Đột nhiên bị đ/âm trúng chỗ đ/au nên hai trừng to.
Cô ta cất chất vấn.
“Cô gọi là gì?”
“Tôi mới 26 tuổi.”
Tôi hơi nghiêng đầu, ngây thơ.
“Không phải gọi là cháu gái trước à?”
Tống dậy, nghiến răng nghiến lợi.
“Cô…”
Ngay lúc này Đàm Lễ về nhà.
Khi ấy vừa bước cửa thì lập tức nhào ấy.
Tôi rơi hai giọt nước cáo tráng ỉu xìu.
“Chú ta nói em không có mẹ, nói em á/c đ/ộc.”
Đàm Lễ vuốt tóc tôi.
Tôi liếc tr/ộm ấy nhìn Tửu, lạnh xươ/ng.
“Không phải… Anh nghe em nói…”
Đàm Lễ ngắt ta.
“Tống tiểu thư tự tiện nhà khác, giải thích gì thì lên đồn cảnh sát nói.”
Nói xong, Đàm Lễ lấy điện thoại bấm cảnh là vật công chúng nên ta vô cùng cuống quýt.
“Anh là dì Đàm nói em mật mã nhà anh.”
“Dì ấy không nói nhà chúng ta sắp thành thông gia rồi.”
Tôi ch/ôn mặt Đàm ngẩn ngơ.
Cô ta tục kêu gào.
“Anh vì ta mà đối xử với em vậy, sau này sẽ hối h/ận.”
Đàm Lễ chẳng quan tâm đến ta nói, trực gọi bảo vệ đến lôi ta ngoài.
À… Còn có một thứ bị ném ngoài cùng với Tửu, đó là bộ sô mà ta ngồi lên.