"Gì cơ? Nam chính là Chu Diên Hằng á?! Chị nghe nhầm rồi đúng không? Chẳng phải đã chốt Lục Hành từ trước rồi sao?!"
Chủ nhật, chị quản lý Thẩm đến nhà tôi, ném xuống một quả bom hạng nặng. “Lục Hành rớt đài rồi. Cậu ấy bị chấn thương cột sống, ít nhất nửa năm tới không thể quay. Đạo diễn đã đổi vai nam chính.”
Ch*t ti/ệt! Trên đời này còn gì thảm hơn việc phải đóng vai vợ chồng ân ái với người yêu cũ ngay trên phim trường không?!
"Chị Thẩm ơi, em từ chối được không?" Tôi chớp đôi mắt long lanh, nhìn chị ấy đầy hy vọng.
Chị Thẩm cười tươi như hoa: "Từ chối à? Được thôi, đền bù hợp đồng 20 triệu tệ nhé. Nể tình chị em bao năm, chị tài trợ cho em hẳn 250 tệ."
Tôi lập tức giơ tay thề: "Em diễn! Em diễn ch*t bỏ luôn! Diễn tới bến luôn!!"
Còn nữa, đừng tưởng tôi không biết chị đang ch/ửi xéo tôi là đồ ngốc (250)!
Vào đoàn phim rồi tôi mới thấy hối h/ận. Biết thế b/án nhà đi đền 20 triệu còn hơn. Tên đạo diễn ch*t ti/ệt, vừa bấm máy đã đòi quay cảnh hôn. Có hợp lý không? Có logic không hả trời?! Diễn viên còn chưa kịp làm quen, nói gì đến chuyện ăn ý để quay cảnh thân mật.
Tôi chạy đến bên đạo diễn, nghiêm túc phản đối. Ông ta phản pháo bằng hai câu xanh rờn: “Chúng tôi muốn l/ột tả sự ngây ngô nhưng vẫn dạt dào tình ý của thời Dân Quốc.”
Tôi quay đầu nhìn về phía xa — nơi Chu Diên Hằng đang khoanh tay, đứng đó đầy lạnh lùng. Hắn cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt lướt qua như thể người dưng nước lã.
Tôi nuốt nước bọt. Ngây ngô? Tình ý? Với cái tính nết của hắn á?!
Đạo diễn ơi, chắc ông chưa được chiêm ngưỡng cái "đức hạnh" thật sự của hắn rồi…