Anh ta thở dài, vuốt tóc tôi, lần đầu tiên trong giọng có chút mệt mỏi.

“Nếu em chạy, anh sẽ không giữ lại bằng xiềng xích. Nhưng anh sẽ tìm. Sẽ theo. Sẽ bẻ g/ãy đôi chân em nếu cần.”

Tôi gi/ật mình nhìn anh ta.

Nhưng anh ta lại cười, nhẹ như thể đang đùa: “Vì anh không thể mất em lần nữa. Một lần là đủ rồi.”

Sau chuyện đó, tôi không chạy nữa.

Không phải vì sợ bị bẻ chân.

Mà vì nhận ra, có chạy đi đâu… tôi vẫn nhớ tiếng anh gọi mình là “cún con”, nghe vừa mất dạy vừa khiến tim tôi mềm như cháo.

Vài tuần sau, tôi dọn ra ngoài. Không phải cãi nhau, không phải gi/ận hờn.

Chỉ là... anh bảo: “Chúng ta dọn ra một nơi không có cái danh ‘anh em’, để em không còn nghĩ mình sai khi yêu anh.”

Tôi gật. Không nói gì.

Vì nếu nói, tôi sẽ khóc. Mà cún không khóc. Cún chỉ gặm gối.

Căn hộ mới không lớn, nhưng ấm.

Giường không rộng, nhưng đủ cho hai người ngủ, một người lăn và một người ôm từ phía sau.

Tống Thần Dật vẫn như cũ: sáng nghiêm túc, tối hư hỏng, đôi lúc sẽ đ/è tôi ra hỏi mấy câu không có đáp án:

“Cún là của ai?”

“Sao không kêu gâu gâu nữa?”

“Cái vòng cổ hôm trước đâu rồi?”

Tôi toàn trả lời trong im lặng. Vì vừa cứng họng, vừa… ngượng quá mức.

Một hôm anh đi công tác về, mang theo một hộp nhung đỏ, nhỏ như hộp đựng nhẫn.

Tôi nhìn, tim đ/ập lo/ạn.

“Anh… cầu hôn á?”

Tống Thần Dật cười gian, mở hộp ra.

Trong đó là một vòng cổ bằng da đen, bảng tên bằng kim loại khắc chữ: "Property of T.D."

Tôi suýt tắt thở.

“Không nhận.” Tôi hét. “Đồ bi/ến th/ái!”

Anh ta áp tôi vào tường, cười sát tai: “Anh nói rồi mà. Cún con, nhưng là của một người duy nhất.”

Tôi cứng đờ, cuối cùng vẫn đỏ mặt nhận lấy.

Hôm đó là lần đầu tiên tôi đeo vòng chủ động.

Là lần đầu tiên chủ nhân không đòi “huấn luyện”.

Mà chỉ ôm tôi ngủ, hệt như đang ôm cả thế giới anh ấy mất bao lâu mới tìm lại.

Tôi vẫn là cún con. Nhưng không còn bị bỏ đói, không còn phải giả bộ ngoan ngoãn để được yêu thương.

Tôi có chủ nhân là Tống Thần Dật.

Một người dù có đi/ên lo/ạn, đ/ộc chiếm, bá đạo, vẫn luôn nhớ tôi là ai, và yêu tôi vì tôi là chính tôi.

Còn tôi, tôi chỉ nhớ một điều: Cún con, chỉ cắn một người. Và người đó… không được đi đâu cả.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi Dựa Vào Đọc Ánh Mắt Để Livestream Tìm Người

Chương 17
Tôi livestream tìm người. Một bạn gái khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Dưới sàn nhà góc cầu thang tầng hai, cô tự tay niêm phong anh ta, quên rồi sao?" Kết quả là tôi bị vô số khán giả mắng chửi thậm tệ. Ngày hôm sau, cảnh sát dựa theo manh mối tôi cung cấp, đã tìm thấy thi thể bạn trai của cô ta, cô ta cũng bị bắt. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, tài khoản của tôi ngập trong tin nhắn. Toàn bộ đều là nhờ tìm người, và những lời sùng bái tôi. Trong đó, có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. "Xin hãy giúp tôi tìm người với, con gái tôi đã mất tích ba ngày rồi! Cầu xin sư phụ, tìm được con bé, tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn!" Kèm theo là ảnh một bé gái hai ba tuổi mặt tròn đáng yêu, buộc hai bím tóc nhỏ, trông rất thanh tú. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt con bé phủ một lớp tử khí. "Con gái cô, chưa bao giờ rời khỏi nhà."
143
10 Diễn Chương 24

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau khi được nhận lại vào gia đình giàu có, tôi dựa vào thể chất xui xẻo để sắp xếp lại cả gia đình.

Chương 6
Tôi mang số mệnh thiên sát cô tinh, trời sinh là sao chổi. Vừa mới sinh ra, tôi đã bị tráo đổi. Trong vòng ba năm, gia đình bố mẹ nuôi xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng họ phải vội vàng đưa tôi vào một đạo quán. Sư phụ nói tôi mang sát khí quá nặng, cần phải tịnh dưỡng, nếu không sẽ hại chết tất cả những người xung quanh. Hai mươi năm sau, bố mẹ ruột cuối cùng cũng nhớ đến tôi. Ngày trở về, cô con gái nuôi Tô Noãn Noãn nắm tay tôi khóc lóc thảm thiết: "Chị ơi, chị về thật tốt quá, tất cả là lỗi của em, em không nên chiếm đoạt cuộc đời chị..." Vừa nói, cô ta "vô tình" trượt chân, ngã nhào về phía tôi. Tôi mặt không cảm xúc lùi lại nửa bước. Chiếc bình cổ phía sau lưng cô ta, không một dấu hiệu báo trước, rầm một tiếng, tự vỡ tung. Mảnh vỡ văng khắp người cô ta.
Báo thù
Gia Đình
Hiện đại
217