Phiên 1
Ngày đó.
Tôi gần Ngũ thúc, nói câu:
“Ngũ thúc, sau cháu đ/au quá~”
Sắc mặt Ngũ thúc tức tái nhợt.
Quay người bỏ chạy.
Tôi cười, diễn xuất khá đấy.
Dọa chạy mất rồi.
Phiên 2
Sau khi giáo Mai đi.
Trong lòng đầy h/ận.
Mẹ luôn nói, đó phận.
Số phận con gái ư?
Tôi không cam lòng.
Từ đó, thoảng hay mơ.
Trong mơ có mặt mày tái nhợt.
Cô nói tên Cầu Nhi.
Cô nói rất đ/au, c/ầu x/in c/ứu ấy....
Phiên 3
Ngày bà mất.
Tôi cửa bước vào.
Bà nằm trên giường, không còn thở.
Tôi nhìn trên bà.
Đây chính mà Cầu nói đến chăng?
Cầu sống sao?
Tôi tháo ra khỏi bà, giấu đi.
Phiên 4
Cầu nói, để nhà Trương tự đem b/án vòng.
Hơn nữa, còn cản b/án.
Nếu nhất quyết muốn b/án,
Thì mới càng chọc q/uỷ thần được thờ phụng.
Nhà Trương mới càng thê thảm.
Phiên 5
Cầu nói, nhà Trương tử tôn vẫn chưa đủ.
Cô còn th/ù.
Là người dạy cách giam giữ h/ồn sống vòng.
Trở thành vật tế.
Ngày qua ngày chịu sự giày vò.
Phiên 6
Kẻ th/ù đến.
Nhưng không thể gi*t hắn.
Phải làm sao đây?
Không hắn tự tìm đến cái ch*t.
Dám cả dối q/uỷ thần.
Vậy thì phối hợp với hắn diễn kịch.
Hắn tưởng thành công.
Nào q/uỷ thần đ/á/nh dấu rồi...............
Phiên 7
Sợi chỉ đỏ sau tai gì vậy?
Đó chỉ trò Cầu thôi.
Hì hì.
Phiên 8
Kẻ th/ù ch*t.
Oán khí Cầu tiêu tan rồi.
Trước mắt bỗng xuất hiện bé.
Tóc rất dài.
Tết bím.
Mỉm cười đưa về phía tôi..................
Phiên 9
Đầu đ/au.
Cảm giác mơ hồ hỗn lo/ạn.
Giống như mắc kẹt ở nơi quá lâu.
Hình như quên mất tên gì.
Để nghĩ xem.
Tốt quá, nhớ ra rồi.
Tôi tên Cầu Nhi.
(Toàn văn kết thúc)