Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng ngựa văng vẳng.
Trong hương dịu nhẹ nghi ngút. Tiến đối diện, tay lần nam hồng bồ mắt phượng chớp nhìn chằm chằm Gương mặt hắn đẹp yêu dị.
"Dừng xe."
Lục Tiến lên tiếng. ngựa đột ngột dừng bánh. im, lòng hoang mang rõ chuyện gì xảy ra.
Hắn vén rèm lên. Ngoài là đào, gió đêm thổi vu, cành hoa lay động. Tiến bước xuống xe, quay người tay phía ta.
Ta ngơ ngác bước theo. cao quá, hắn đỡ lấy Hơi ấm trong vòng tay hắn thoang thoảng hương trầm. Bên tai lên tiếng cười khẽ:
“Bản thân hạ quan là thái giám, Tống cô ôm ấp như thế, khác nào ném tơ tình vào chỗ m/ù lòa."
Ta hiểu hắn định đỡ mình, mặt đỏ bừng: "Ta tưởng..."
Hắn mỉm "Bổn quan muốn cô nhỏ cho ta."
Hắc Đậu được hắn đỡ lấy từ ng/ực "Khi vào Giang Lăng, ta đi ngang qua nơi này thấy phong hữu lại thỏ chạy nhảy."
Tay hắn xoa đầu Hắc Đậu, lông đen bẩn quan phục nhưng hắn chẳng màng. "Tiểu hỏa an nghỉ ở nơi đây, chắc vui vẻ."
Dưới gốc đào lớn nhất, Tiến cùng ta cất Hắc Đậu. Hắn bệt dưới đất, nhặt cái cành cây to, rút d/ao nhỏ ra, đẽo. Ngón tay hắn uyển chuyển như múa.
Ánh trăng xuyên qua mây rọi xuống lúc nào hay. Chẳng mấy chốc, tượng bằng gỗ đã hình. Hắn dải ngũ qua tượng, buộc vào cổ tay ta: "Chỉ cần cô nhớ nó vẫn ở cô nương."
Đã ta khóc. Câu nói ấy khiến lệ tuôn như mưa tuôn. Tiến lặng lẽ đợi ta xong, ta lên xe.
Hắn hỏi: "Không cáo biệt người nữa chứ?"
Ta ngẩng hắn cười nhẹ: "Để nhi mình đi an táng cho con trong đêm, chắc người thân đối xử tốt cô nương."
Ta lau nước mắt, gật "Không cáo biệt nữa."