7.

Sáng sớm tinh mơ, bên cạnh xe của Hoắc Nham, tôi chống tay vào cửa xe, quyết sống ch*t không cho anh lên xe.

"Đã nói là đưa em đi cùng rồi mà, sao anh lại nuốt lời!"

Hoắc Nham nhìn tôi với ánh mắt trầm tĩnh.

"Tôi nói vậy lúc nào?"

Tôi hơi chùn bước, nhưng nghĩ đến mạng sống của mình, lại lấy hết can đảm.

Tôi ưỡn ng/ực, ra vẻ sẽ đấu tranh đến cùng với anh.

Hoắc Nham nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau, anh mới nói thêm một câu: "Muốn đi thì nhanh chóng lên xe, chắn cửa xe chẳng lẽ có thể đưa cậu đến nơi?"

"Anh..."

Tôi do dự một chút rồi dần dần vui mừng: "Anh đồng ý đưa em đi cùng rồi sao?"

Hoắc Nham đi vòng sang phía bên kia xe, mở cửa lên xe.

Thấy vậy, tôi cũng chẳng còn quan tâm gì khác, vội vàng theo lên xe.

Xe từ từ lăn bánh, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.

Vốn dĩ tôi còn lo lắng Hoắc Nham sẽ đột nhiên đổi ý bỏ tôi lại.

Thả lỏng tâm trí, tôi tự nhiên khoác tay Hoắc Nham, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

Bám sát không rời mà.

Hoắc Nham cử động cánh tay như muốn rút ra, tôi vội vàng ôm ch/ặt hơn.

Tôi nhỏ nhẹ nói bên tai anh:

"Chỉ ôm một chút thôi mà, đừng nhỏ mọn thế."

Vốn dĩ cũng không hy vọng nhiều lắm, không ngờ Hoắc Nham thật sự không còn cử động nữa, chỉ quay đầu nhìn tôi một cái, đôi mắt lạnh lùng mang theo vài phần cảm xúc kỳ lạ mà tôi không hiểu được.

Nhưng không hiểu thì thôi vậy, có thể ôm anh mới là quan trọng.

Tôi cứ như vậy ôm lấy cánh tay Hoắc Nham suốt quãng đường đến Tập đoàn Hoắc thị.

Trừ lúc xuống xe mỗi người một ngả ra một lát, sau đó tôi lại tiếp tục khoác tay anh.

Lo sợ anh sẽ hất tay ra, tôi còn không quên gửi cho anh ánh mắt đáng thương.

Giả vờ tội nghiệp là chiêu mà tôi thường hay dùng nhất mỗi khi đối phó với bố mẹ.

"Muốn đi theo tôi thì ngoan ngoãn một chút, đừng làm lo/ạn."

Hoắc Nham lạnh lùng dùng ánh mắt cảnh cáo tôi.

Nhưng anh không hất tay tôi ra.

Vậy là anh cho phép tôi ôm?

Tôi kích động suýt chút nữa reo lên, may mà vào giây phút cuối cùng, nhớ đến việc anh không thích tôi làm lo/ạn, nên mới cố gắng nhịn xuống.

Tôi chỉ mải vui mừng vì có thể ôm cánh tay Hoắc Nham, hoàn toàn không để ý đến việc khi tôi ôm anh bước vào Tập đoàn Hoắc thị, nhân viên của tập đoàn đều hướng về phía tôi với ánh mắt kinh ngạc.

Đến văn phòng, Hoắc Nham quay đầu nhìn tôi.

"Có thể buông ra rồi chứ?"

Tôi không muốn buông ra, nhưng tôi cũng biết mọi chuyện đều phải có chừng mực, không thể chọc gi/ận Hoắc Nham hoàn toàn, nếu không sau này sẽ không còn th/uốc chữa nữa.

Tôi ngoan ngoãn buông tay ra, trong mắt mang theo sự lưu luyến không nỡ.

Tôi ngước mắt nhìn Hoắc Nham: "Vậy em có thể ngồi cạnh anh không?"

Hoắc Nham nhìn chằm chằm vào mắt tôi im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.

Vị đại lão lạnh lùng này hình như cũng không khó nói chuyện như vậy.

Tôi kéo một chiếc ghế từ bên cạnh ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nham, lặng lẽ đưa tay nắm lấy vạt áo anh.

Thật ra tôi muốn nắm tay anh cơ, nhưng vì cả hai tay anh đều đang bận rộn, sợ làm phiền sẽ khiến anh nổi gi/ận, nên đành phải chọn cách này vậy.

Nhưng hơi ấm nhận được như vậy vẫn hơi ít.

Liệu có cách nào để tôi có thể nhận được nhiều hơi ấm hơn trong một lần không?

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ.

Hoắc Nham liếc nhìn vạt áo đang bị tôi nắm rồi lại nhìn tôi, im lặng không nói gì, tiếp tục tập trung làm việc.

Cả buổi sáng hôm đó, tôi cứ như vậy ở trong văn phòng của Hoắc Nham.

Ở bên cạnh Hoắc Nham thật sự rất thoải mái, đến mức ngay cả việc ngồi yên một chỗ cũng không khiến tôi cảm thấy nhàm chán.

Ngược lại là Hoắc Nham, tần suất nhìn tôi càng lúc càng nhiều.

Khi anh nhìn tôi lần thứ mười hai, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 55.
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
5.14 K
7 Tiểu Lỗi Chương 56
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 Chuyến Xe Đêm Chương 25
12 [BL] Oan Gia Ngõ Hẹp Chương 25.

Mới cập nhật

Xem thêm