Lâm Tân dẫn Phương cũng leo tròn, suốt quãng đi không gây nữa. Phương hào hứng dùng đèn pin chiếu vào bức tranh, mắt như dán ch/ặt vào đó.
Xem một lúc, Phương đầu: "Tôi biết cách giải nguyền của các rồi."
"Các xem, đây có phải phù văn thầy không?"
Tôi sát vào xem kỹ lâu, một đống vòng lớn nhỏ lộn xộn. Tôi lục túi tờ giấy so quả nhiên đúng.
Chỉ có điều phiến đ/á này, ngoài đám vòng còn có một mớ ký tự hình tam giác.
"Cô xem, trong tranh có hét hai chữ này, ngôi năm cánh liền biến mất. Người này xử hẳn là giỏi Do mà nói. Hai chữ này phải là câu hoàn chỉnh, tìm đọc nó là có giải nguyền."
Phương vừa dứt lời, đột nhiên toàn thân cứng đờ, đôi mắt to trừng trừng không chớp tôi.
"Khẹc khẹc khẹc, không ai ngăn Ngô Tổ Công trở về đâu!"
Cô giơ tay đẩy mạnh, tôi hất văng khỏi rơi tõm xuống nước.
"Đờ mờ! Mày t/âm phân liệt à!"
Lâm Tân thẳng tay đ/á/nh cùi chỏ Phương Thiện, tay cổ ta. Phương vẫn đi/ên cuồ/ng cười gằn, mắt trợn ngược trông rợn người.
Tôi ngụp dưới sặc mấy ngụm đặc mùi tanh hôi. Đang tay đứng dậy nôn ọe thì Giang Hạo Ngôn nhảy xuống đỡ tôi.
"Không chứ?"
Hắn vết thương tôi, băng gạc thấm cũng bốc mùi hôi thối ngửi.
Giang Hạo Ngôn lập căng thẳng:
"Thôi, chúng phải Vết thương của Kiều Vũ không trì hoãn nữa."
Tôi đầu.
Lời Tân vừa nói khiến tôi chợt tỉnh ngộ t/âm phân liệt ư?
Phương không t/âm phân liệt. Cô đang một sinh h/ồn chiếm x/á/c.
Hai ý thức giằng co trong một cơ khi thì Phương Thiện, khi thì h/ồn kia.
Quẻ tôi gieo lúc trước Thiên Thủy hai tranh hóa là mang hàm ý này.