Đã ba ngày nói chuyện với Lâm.
Nhưng anh cho An đến giúp khiến khổ sở vả mỗi trèo giường tầng, đi học hay toilet.
Dù đã biết cô xinh đẹp đó là chị anh - Linh, vừa từ ngoài về quen thân mật kiểu Tây, vẫn đi/ên!
Chân bị thương đúng là bất thật!
Vừa uống nhiều cứ bất an, hai đùi khép lại, đột nhiên muốn đi vệ sinh gấp.
Tôi liếc nhìn đang ngồi đối diện.
Hừ, tuyệt đối lên tiếng!
Cố nhịn vậy, nửa tiếng nữa là về, lúc đó giúp.
Không ngờ lúc buồn tiểu, thời gian trôi chậm bò!
Đến phát lên được!
Tôi bực bội ném gối, mặt lên giường.
*Cộc cộc*
Tiếng ngón tay gõ can vang lên:
"Muốn đi toilet?"
Tôi khịt mũi lạnh lùng, quay mặt nhìn mặt anh.
Nhìn thấy anh là nhớ lại bị đ/è lên đùi đến đỏ mông, mấy ngày sau ngồi xuống vẫn đ/au nhói.
"Lâm Nguyễn, hờn dỗi nữa, nhịn hại người đấy."
Tôi mặt gối nói giọng mũi:
"Liên gì đến anh?"
Chu cười khẽ:
"Về sau sẽ mất đi nhiều phúc lắm đấy."
Hiểu ngay ẩn ý, dậy hét:
"Đồ bi/ến th/ái!"
Anh giơ hai tay ra cười:
"Nhanh lên, nhắn tin giờ học kéo dài, nửa tiếng nữa."
Nhìn đôi bàn tay anh, giằng co giữa thể diện và nhu cầu cấp bách, lại đầu hàng.
Thoải mái trọng hơn mặt mũi.
Chu đỡ nhảy một chân xuống đất. bước nhảy khiến bàng quang sắp n/ổ tung.
Tôi răng mãi vẫn chưa tới cửa toilet.
Chu nhịn được, cúi người luồn tay qua đầu gối bế nhà vệ sinh.
Đứng lì một hồi, đ/ập bốp lưng anh:
"Anh đi ra sao đi được?!"
Tôi mất thăng bằng chúi về trước, bị đỡ lấy khuỷu tay ôm lòng.
Giây tiếp theo, thét lên:
"Áaaaa! Đồ bi/ến th/ái mất dạy!!!"