"Tống Yểu, quả thật cô đáng thương. Lúc còn cô th/ai đến tháng thứ tám, trên tới bệ/nh viện phụ kiểm tra mấy tên c/ôn đ/ồ làm hại."
"Bọn chúng làm nh/ục cô, còn hại cô, đạp người sờ sờ cô tới ch*t."
"Chồng của cô Lục để cô rời đi, nên nh/ốt cô ở lại thế giới ngụy tạo mọi thứ để cô vẫn luôn nghĩ mình còn sống."
"Tôi dùng phương pháp đặc th/ù để tới nơi rồi bắt được liên lạc với cô, ngờ vẫn Lục xoay mòng mòng như kẻ ngốc. Cô chưa hoàn thành nghi thức dạy cô, cách đầu th/ai chuyển thế."
"Lẽ cô nhận ra, thời tiết ở đây luôn luôn đổ mưa sao?"
Cố Thanh thở dài hơi mà nói.
Cậu ta vừa dứt lời, những ký ức quan trọng lãng quên lập tức ùa về trong đầu của tôi.
Tôi rồi.
Hôm đó, đổ mưa.
Một mình tới bệ/nh viện phụ làm kiểm tra.
Vốn dĩ Lục muốn cùng tôi, mấy ngày đúng lúc anh lại ty điều nhà.
Dáng vẻ anh lại, lắng khiến cảm thấy đáng cùng.
Tôi mỉm cười nói với anh, mặc dù bây giờ bụng của to rồi, vẫn sinh bình thường như trước.
"Ông xã, anh yên đi, cần lắng em."
Nhưng ngờ, lại những lời nói cùng của anh.
Bệ/nh viện phụ ở gần nhà tôi.
Tôi thong dong qua.
Nhưng lại ngờ, hôm ba tên á/c m/a luôn nhìn chằm chằm mình.
Bọn chúng trong hẻm.
"Tao chưa chơi phụ nữ th/ai bao giờ đó?"
"Bụng lớn cảm giác th/ích đặc biệt."
Trên mặt bọn chúng, đều nụ cười đ/áng s/ợ.
Đau, đ/au quá.
Tôi quyết bảo của mình.
Đừng làm hại của tôi.
Tôi chảy m/áu mắt, ti/ếng r/ên rỉ c/ầu x/in.
Nhưng lại thấy câu nói khiến cảm thấy cùng bố.
"Tụi bây nói thử coi, phụ nữ th/ai sướng như cảm giác tụi mình mèo hôm không?"
"Cứ thử đi, dù sao nơi này camera."
Xin lỗi con, bảo được rồi.