Gương mặt của bà Âm Thi ấy rất khó nhận ra.

Bởi lẽ, bà ta đang trồng cây chuối.

Hai tay bà ta chống xuống đất, đôi chân g/ầy gò nhăn nheo lại giương lên thật cao.

Bà ta không mặc quần áo, lớp da xanh xám cứ bám vào bộ xươ/ng g/ầy gò nhỏ bé ấy.

Dường như cả mắt lẫn mũi đều bị kim khâu vào, trông cực kỳ q/uỷ dị.

Rõ ràng đây là khung cảnh khiến ai cũng phải rợn tóc gáy, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy chua xót.

Có lẽ cả mắt lẫn mũi của bà ta, đều bị khâu lại khi còn sống.

Vì sợ sẽ có điều ngộ nhỡ, ngộ nhỡ sau khi ch*t bà ta sẽ xuống Âm Phủ thưa tội.

Nếu muốn giàu nhanh ở Bạch Hổ Hàm Thi Địa, thì người bị ch/ôn phải bị ngược đầu.

Vả lại, không được mặc đồ.

M/áu thịt và địa khí hòa tiếp xúc càng nhanh, thì tốc độ phát đạt của đời sau càng nhanh.

Hàn Thiệu nói, bà nội anh ta là một bà lão cực kỳ coi trọng mặt mũi.

Cho dù khi còn nhỏ, nhà anh ta rất nghèo, nhưng vẫn luôn rất sạch sẽ.

Bà lão tỉ mỉ như vậy mà lại lúc trước khi ch*t, thì lại bị l/ột sạch quần áo ch/ôn ngược đầu xuống dưới đất.

Đến cái qu/an t/ài tử tế cũng chẳng có nổi.

Nhưng trước mắt không phải lúc để bùi ngùi xúc động.

“Phi Phi, cậu đưa mọi người lên tầng hai đi!”

“Mình và Kiều Mặc Vũ sẽ c/ắt đuôi ở phía sau!”

Những người trong làng bị Âm Thi đưa đến ấy, đều đã biến thành x/á/c sống sơ cấp.

Mặc dù rất đông, nhưng cử động chậm chạm, không khó để đối phó.

Chúng tôi chỉ cần bảo vệ lối lên cầu thang, thì sẽ bảo vệ được sự an toàn của mọi người.

Tất nhiên, là mồi nhử, Hàn Thiệu phải ở dưới tầng cùng chúng tôi.

Tôi nhét một túi gạo nếp trộn chu sa.

“Nếu bà nội anh có lại gần anh, thì hãy dùng thứ này đ/ập bà ta.”

“Linh Châu, lên nào!”

Kiều Mặc Vũ cao giọng gào lên xong, cô ngay lập tức núp ra sau cái ghế sofa gỗ nguyên khối.

Nhỏ này tài lanh thật.

Tôi siết ch/ặt thanh ki/ếm gỗ đào trong tai, rồi bật người lên xông về phía Âm Thi.

“S/úc si/nh! Xem ki/ếm đây!”

Âm Thi không hề né tránh, mà lại đơ người nhận ngay một nhát ki/ếm của tôi.

Thanh gỗ đào ch/ém lên người bà ta, nó phát ra tiếng va chạm như của kim loại đ/âm vào nhau.

“Ch*t ti/ệt!”

Nếu không phải do tôi nhẹ tay, thì chắc thanh ki/ếm gỗ đào được làm từ loại gỗ bị sét đ/á/nh nghìn năm này sẽ bị g/ãy ngay tại đây.

Tôi sợ hãi túa mồ hôi đầy mình, vào lúc này, Âm Thi cử động rồi.

Hai chân bà ta khom lại, rồi đạp vào lồng ng/ực tôi như phong ba bão táp.

Với tư thế này, nếu nói bà ta từng luyện Phật Sơn Vô Ảnh thì tôi cũng tin.

Tôi cảm giác lồng ng/ực mình như thể bị chiếc xe tải lớn đ/âm phải. cả cơ thể bị hất văng ra xa đến ba mét, rồi tình cờ ngã lăn ra ngay bên cạnh chân Kiều Mặc Vũ.

Cô ấy trợn tròn mắt nhìn tôi.

“Trời má, bà nội Âm Thi đ/áng s/ợ quá!”

Tôi ôm lấy lồng ng/ực ho sặc sụa, cảm giác như vừa bị g/ãy mất hai cái xươ/ng sườn.

“Đừng có nói linh tinh nữa, xông lên đi!”

Tôi chật vật đứng lên, rồi bất giác hiểu ra vì sao ki/ếm gỗ đào lại không có tác dụng.

Con Âm Thi này được ch/ôn ở Bạch Hổ Hàm Thi Địa.

Bạch Hổ thuộc hệ Kim, bà ta được ch/ôn cất ở đây nhiều năm, sau tháng năm dài tích tụ, nên giờ Kim khí trên người rất nặng.

Kim có thể khắc Mộc, tôi dùng ki/ếm gỗ đào, nên đương nhiên không thể đấu lại bà ta.

Chẳng trách bố Hàn Thiệu lại nói bà ta sợ lửa.

Hỏa có thể khắc Kim.

Nghĩ đến đây, mắt tôi sáng rực lên, tôi hét lớn về phía Kiều Mặc Vũ.

“Dùng bùa Chí Dương Hỏa Lôi đi!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Tin Đồn Thầm Mến Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 21
Về quê ăn Tết, tôi phát điên vì bị hàng xóm truy hỏi chuyện cưới gả. Tôi viện cớ đã có người trong lòng, không muốn qua loa tạm bợ. Dì Trương vẫn ra vẻ phải điều tra đến cùng: “Nhà ai thế? Để dì đi nói giúp con một tiếng!” Tôi vừa nhai hạt dưa, vừa thản nhiên nhả ra ba chữ. Nói xong, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Dì Trương lập tức câm nín. Không vì gì khác. Bởi cái tên tôi vừa nói chính là con trai dì. Vài hôm sau, con trai dì Trương đứng ngoài cửa sổ phòng tôi. Anh thản nhiên thẳng thắn: “Anh nghe nói... em là vợ sắp cưới của anh à?” Tôi bật dậy từ trên giường, hét lên: “Em bái phục dì rồi đấy! Cái gì mẹ anh cũng dám kể cho anh nghe thế?!”
120.87 K
10 Mềm mại như vậy Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Chúng Sinh Hữu Tình

Chương 10
Gia tộc ta đời đời hành y, máu của cả nhà đều có thể làm thuốc cứu mạng. Hôm ấy, công chúa đến Nguyệt Thành du ngoạn chẳng may ngã ngựa, trong lúc mất máu nguy kịch, phò mã ép buộc phụ mẫu ta cắt máu cứu công chúa. Phụ mẫu ta bắt mạch cho công chúa, rõ ràng đã như nỏ mạnh hết đà, dù có cho uống máu cũng vô phương cứu chữa. Phò mã quát: "Nếu một bát máu không đủ, vậy hãy lấy hết máu trong người các ngươi cho công chúa!" Phụ mẫu bị quan binh áp giải đi lấy máu suốt đêm, tiểu muội mới sáu tuổi cũng bị cắt máu làm thuốc, kiệt sức chết thảm. Công chúa tỉnh dậy biết chuyện, giọng kiều mị nói: "Cứu được mạng bản cung, đó cũng là vinh hạnh cả đời của bọn họ." Bọn họ không biết rằng, gia tộc thần y còn có một trưởng nữ tinh thông vu thuật. Ba năm sau, công chúa hoài thai, trăm điều bất an. Ta giả dạng nữ y bình thường, đến hầu hạ công chúa trong thai kỳ. Nhờ ta "tận tâm chữa trị", công chúa hạ sinh một nam hài, chỉ có điều đứa trẻ này mang trên mình ba khuôn mặt. Ta ôm đứa trẻ, nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của công chúa và phò mã, cười nói: "Mạng của công chúa được đổi bằng máu của ba người, nay, ba người ấy đầu thai trở về tìm công chúa đây! Các ngươi... sợ hãi cái gì vậy?"
Báo thù
Cổ trang
Linh Dị
63
Vòng luẩn quẩn Chương 47