Lục Diên lừa ấy thực sự tìm được bố mẹ rồi.
Hai bám như móc treo đồ, mặt kiên định họ như mưa.
Thấy là cả chạy ùa tới.
“Hức...hức... Vọng Bố mẹ tưởng cả gặp lại con nữa…”
Tôi ôm ch/ặt họ, vui phát khóc.
“Sống là rồi, sống là rồi…”
Chị đưa tay ra bắt tay Diên Chi: “Cảm ơn cậu.”
Lục Diên lịch sự nắm tay lễ:
“Không có chi, chị.”
Trong khoảnh khắc ánh mắt nhau là cuộc so găng giữa hai alpha.
Công đẻ được năm toàn Berger Đức thuần chủng.
Chó con mỏng manh yếu ớt, thời lạnh thế mà có lồng thì khó sống Khu dân cư lại thường xuyên mất điện.
Đúng bế tắc, Diên ân cần mang máy phát điện di động và lồng ủ ấm tới, giúp đàn con vượt mùa đông khắc nghiệt.
Hắn giúp mấy lần khiến trả ơn thế nào.
Tôi luôn nghĩ, từ bạn thân yêu là chuyện khó nhận vô cùng.
Chúng làm đủ mọi việc các cặp thường làm, chỉ trừ bước cuối cùng.
Như mối qu/an h/ệ của dường như chỉ thiếu cú cuối cùng.
Lục Diên có chìa khóa tôi. Đêm hắn lẻn phòng, cởi khoác rồi chui tọt chăn.
Vòng tay hắn bỏng rẫy.
Tôi mơ ngửi thấy mùi m/áu tanh, tỉnh táo hẳn.
Cầm đèn pin khẩn cấp trên soi xem tình hình.
Vai vết thương vừa được khâu.
Sờ lên trán chà, nóng đến mức có thể rán trứng được.
Vừa lục tìm th/uốc vừa m/ắng:
“Sao ở lại viện? Cố về đây t/ự s*t hả?”
Liều sinh được cấp phát nghiệp vụ, giờ đành tiêm anh.
Lục Diên rên khẽ: “Vừa xong nhiệm vụ... nhớ em quá…”
“Lạnh lắm... Cho ôm…”
Hắn vòng tay ôm hơi ấm từ hắn khiến buồn ngủ đứng nổi, rõ ai mới là túi sưởi ai.