Quên Chàng Ta Sẽ Hạnh Phúc

Chương 20

07/03/2024 14:12

20.

Lúc Tống Vân Kiệt trở về đã là nửa đêm.

Mỗi ngày hắn đi qua đi lại giữa Trần phủ và khu vực có lũ lụt mất từ một đến hai canh giờ, bây giờ chỉ có thể tranh thủ chợp mắt một lát.

Như vậy cũng thật tốn công, hắn có thể ngủ lại ngay tại khu vực bị lũ và không cần đi đi về về như vậy

Nhưng hắn không muốn làm thế vì hắn cảm thấy có lỗi với ta.

Hắn xin lỗi và dùng cách này để chứng minh lời nói của hắn cho ta xem

Ta đều biết hết, nhưng ta sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi ấy.

Khi Tống Vân Kiệt vào nhà, ta đang uống th/uốc gi/ảm đ/au.

Sợ nước mắt tràn vào vết th/ương, ta lấy khăn tay che mắt lại.

Hắn hỏi ta: “Có đ/au không?”

Do bị th/ương ở mắt nên ta không thể nhìn thấy gương mặt giả tạo hiện tại của hắn, nhưng ta có thể cảm nhận được giọng nói nhẹ nhàng tỏ vẻ quan tâm ta.

Đã quá muộn rồi, Tống Vân Kiệt dù bây giờ ngươi có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi.

Ta cười nói: “Sao ta có thể dám kêu đ/au? Ngươi cho rằng ta cũng mỏng manh như Diệu Nương sao? Trước đây ta cũng từng phải chịu đựng rất nhiều nhưng chưa bao giờ ca thán nửa lời.”

“…Ta chưa bao giờ nghĩ về nàng như vậy.”

Hắn ta dừng một chút rồi nói: “Nếu nàng cảm thấy Diệu Nương sống ở đây không tiện thì ta sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho nàng ấy.”

Rõ ràng rằng hắn ta cũng biết rõ tính cách của Diệu Nương, nhưng hắn chưa bao giờ thật sự tr/ách ph/ạt nàng ta.

Đôi khi ta tò mò, hắn thích gì ở ả? Sự kiên nhẫn tuyệt vời của hắn với ả đến từ đâu?

Nhưng với ta, những điều này bây giờ đã không còn quan trọng.

Ta nói, ta không muốn ở Trần phủ nữa, quá nhàm chán, nhà nhưng không phải là nhà, càng ở lâu ta càng cảm thấy khó chịu.

Ta nghe nói công việc chống l/ũ đang được tiến hành nên nhờ Tống Vân Kiệt đưa ta đến vùng xảy ra th/iên t/ai.

Diệu Nương cũng nhất định phải đi theo, nàng nằng nặc sống ch/ết phải đi cùng, quyết không chịu ở lại.

Nàng ta ngồi trên ngựa của Tống Vân Kiệt và nhướng mày nhìn ta.

Ngay từ giây phút đầu tiên ta gặp nàng, nàng đã luôn tỏ vẻ kiêu hãnh trước ta.

Ta thực sự muốn xem vẻ mặt khóc lóc, tuyệt vọng và gi/ận d/ữ của nàng sẽ trông như thế nào.

Châu Đường Duyệt kéo ta lên ngựa, trước khi xuất phát, Tống Vân Kiệt dặn hắn: “Đi chậm một chút, đừng làm vết th/ương của nàng ấy bị th/ương nặng thêm.”

Châu Đường Duyệt cười rất giả tạo, lẩm bẩm: “Nghĩ ai cũng như ngươi?"

Thời tiết hôm nay không được tốt, trời đã u ám từ sáng sớm và trời bắt đầu mưa giữa đường đi.

Cảm giác sắp có điềm x/ấu.

Sau khi vào núi Liễu Xuyên, cảm giác đáng ngại này càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Quả nhiên, một nhóm người mặc áo đen đột nhiên từ sườn núi lao ra.

Binh lính ở lại chặn bọn họ, Tống Vân Kiệt và Châu Đường Duyệt chia thành hai nhóm, một với ta và một với Diệu Nương, chúng ta đã bỏ chạy trong hoảng lo/ạn.

Hai con đường đều dẫn đến cùng một nơi, ta ở trên đỉnh dốc, còn Tống Vân Kiệt ở dưới chân dốc.

Ánh mắt ta từ đầu đến cuối đều dán ch/ặt vào hắn.

Thỉnh thoảng hắn có quay lại nhìn, thấy Châu Đường Duyệt vẫn đi theo phía sau khiến hắn yên tâm hơn.

Ta cầm lấy cây cung, lắp mũi tên và nhắm vào Tống Vân Kiệt.

Châu Đường Duyệt nhắc nhở ta: "Trần Thư Vũ, một khi cung b/ắn ra là không thể quay đầu lại. Hãy suy nghĩ thật kỹ."

Rõ ràng là ta đang mỉm cười, nhưng lưỡi ta đắng ngắt vì nước mắt mặn chát.

Ta và Tống Vân Kiệt đã không thể c/ứu vãn được nữa.

Ta sẽ không bao giờ có thể quên cái đêm mà con ta ch*t.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm