Vừa về đến nhà, mẹ tôi đã hối hả bảo người dọn dẹp phòng của bà thật kỹ lưỡng.
Phòng ngủ chính lớn nhất trong biệt thự nhà tôi được dành riêng cho bà. Phòng hướng Bắc, rộng rãi sáng sủa, chi phí trang trí gấp ba lần các phòng ngủ khác.
Dù bà không thích nhà tôi lắm, vật liệu sử dụng vẫn là thứ tốt nhất.
"Em sẽ bảo người mang thêm đồ bồi bổ đến." Mẹ tôi liên tục gọi điện, chẳng mấy chốc sơn hào hải vị chất đầy phòng khách, cô giúp việc dọn dẹp đến mướt mồ hôi.
"Không biết bên bố con thế nào rồi."
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ bà về.
Để ngăn bà bị bác cả và cô út chặn đường giữa chừng, bố mẹ chia làm hai ngả: mẹ về nhà sắp xếp, bố ở lại nhà bác cả ổn định "quân tâm".
"Con phải luôn tươi cười vào! Khéo ăn nói vào! Học tập anh họ Trình Thụ và Tống Linh đi!"
Trình Thụ là anh họ lớn của tôi, năm nay khởi nghiệp thành công, được coi là tài năng trẻ triển vọng nhất thành phố. Tống Linh là chị họ tôi, vừa đậu vào trường danh tiếng.
Những thành tựu này đều là món quà bà ban tặng, phần thưởng cho khả năng ăn nói khéo léo của họ. Còn tôi, từ nhỏ đến lớn chỉ biết nhận phong bao của bà, thành tích, tương lai, tiền tài đều chẳng có.
"Sinh ra cái đầu đặc như gỗ này để làm gì? Giữ của không nổi!"
Tôi là đứa cháu gái ngốc nghếch nhất nhà, cũng là đứa cháu bà gh/ét nhất. Nhưng tôi vẫn nhớ như in những cây kẹo mút bà cho hồi nhỏ, cùng nụ cười hiền hậu bà dành cho tôi.
"Nguyệt Nguyệt, bà sẽ dành tất cả những gì tốt nhất cho cháu."
Về sau, bà không còn muốn cười nhiều nữa, những đứa con cháu cần bà yêu thương còn nhiều, chẳng thiếu tôi một đứa. Tôi cũng chủ động xa cách bà.
Bởi vì, tôi đã phát hiện ra bí mật của bà.