Tiếng lớn của vương phủ rốt cuộc cũng vang lên, mở ra khép lại.
Ta lập tức ngẩng đầu, mở miệng mắ/ng ch/ửi.
"Tiêu Thượng Hoài, bị lừa đ/á sao? mặt mũi thì thôi, sao còn kéo cùng mất mặt với Chỉ mấy bước chân, lẽ tự đi được à? Hả?"
"Còn đi lâu thì sao nào? ngày có trong phủ, tìm trò chuyện cũng dám làm gì Tư Tư, coi đ/á/nh nát cái chó của ngươi!"
"Ưm—!"
Chưa đợi nói xong, đã bị cắn lấy.
Những lời mắ/ng ch/ửi chưa thốt ra mất phương hướng, cũng tâm lúc này, mơ hồ chốn nương tựa.
Đầu óc rối tơ vò, rất nhanh đã phản ứng lại thế nào, cũng để mình rơi xuống thế hạ phong!
Vì khi có mở ta, đã chủ động tiến đến trước.
Cả Tiêu Thượng rõ ràng đơ lại, ngay sau đó, lập tức tình đáp lại.
Ta còn đắc với thế chủ động của mình, thì bỗng cảm giác có gì đó cứng cứng, nóng hổi vào mình...
Nhận thức được chuyện gì ra, trừng to mắt, tin nổi:
"Ngươi là s/úc si/nh à?"
Tiêu Thượng thở nặng ôm sải bước về phía giường, giọng nói khẽ run:
"Niệm giúp vi phu một chút..."
Nghe nhẫn nhịn đến cực hạn, nhướng mày:
"Trước tiên, cởi trói cho ta."
Tiêu Thượng xoay người, đưa về phía ta.
Chính lúc này, một được treo trên giá giường.
Hèn chi gi*t khó tên này đúng là chỗ nào cũng giấu cả!
Ta lập tức rút ki/ếm, ch/ém đ/ứt dây trói trên chân.
Vừa trở đặt lưỡi ngang cổ hắn, cười nhạt:
"Đánh thắng ta, thuận theo ngươi."