Ám Muội Thích Sát

Chương 23

30/03/2025 17:27

Tiếng cửa lớn của vương phủ rốt cuộc cũng vang lên, mở ra rồi khép lại.

Ta lập tức ngẩng đầu, mở miệng mắ/ng ch/ửi.

"Tiêu Thượng Hoài, đầu ngươi bị lừa đ/á rồi sao? Ngươi không cần mặt mũi thì thôi, sao còn kéo ta cùng mất mặt với ngươi? Chỉ mấy bước chân, chẳng lẽ ta không tự đi được à? Hả?"

"Còn nữa, ta đi thanh lâu thì sao nào? Ngươi cả ngày không có trong phủ, ta tìm người trò chuyện cũng không được? Nếu ngươi dám làm gì Tần Tư Tư, coi chừng ta đ/á/nh nát cái đầu chó của ngươi!"

"Ưm—!"

Chưa đợi ta nói xong, môi đã bị hắn cắn lấy.

Những lời mắ/ng ch/ửi chưa kịp thốt ra liền mất phương hướng, cũng như tâm trí ta lúc này, mơ hồ không chốn nương tựa.

Đầu óc ta rối như tơ vò, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại bất kể thế nào, ta cũng không thể để mình rơi xuống thế hạ phong!

Vì vậy, trước khi hắn có thể cạy mở môi ta, ta đã chủ động tiến đến trước.

Cả người Tiêu Thượng Hoài rõ ràng đơ lại, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức nhiệt tình đáp lại.

Ta còn đang đắc ý với thế chủ động của mình, thì bỗng cảm giác có thứ gì đó cứng cứng, nóng hổi chạm vào mung mình...

Nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, ta trừng to mắt, không thể tin nổi:

"Ngươi là s/úc si/nh à?"

Tiêu Thượng Hoài hơi thở nặng nề, ôm ta sải bước về phía giường, giọng nói khẽ run:

"Niệm Niệm, giúp vi phu một chút..."

Nghe hắn nhẫn nhịn đến cực hạn, ta nhướng mày:

"Trước tiên, ngươi cởi trói cho ta."

Tiêu Thượng Hoài xoay người, đưa lưng về phía ta.

Chính lúc này, ta phát hiện một thanh ki/ếm được treo trên giá đầu giường.

Hèn chi gi*t hắn khó như vậy, tên này đúng là chỗ nào cũng giấu đ/ao cả!

Ta lập tức rút ki/ếm, ch/ém đ/ứt dây trói trên tay chân.

Vừa chạm đất, ta trở tay đặt lưỡi ki/ếm ngang cổ hắn, cười nhạt:

"Đánh thắng ta, ta liền thuận theo ngươi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm