Phó Diễn Lễ vẫn cần nằm viện theo dõi đến ngày mai mới được xuất viện.

Dưới lớp áo bệ/nh nhân, làn da trắng mịn của cậu càng thêm nổi bật, phảng phất vẻ yếu đuối bệ/nh tật.

Là một hộ công tận tâm, tôi hết chọn táo gọt vỏ lại pha trà rót nước.

Nhờ sự chăm chỉ của tôi, Phó Diễn Lễ đưa ra yêu cầu đầu tiên:

"Tôi muốn vào nhà vệ sinh."

Tôi cẩn thận đỡ eo cậu ta dìu đi.

Cái eo này sao mềm mại thế nhỉ?

Đưa cậu vào trong, tôi lùi ra cửa đợi.

Mãi vẫn không nghe động tĩnh gì.

Lo lắng, tôi thò đầu nhìn vào.

Phó Diễn Lễ đứng thẳng tắp, áo bệ/nh nhân không giấu nổi dáng vai rộng eo thon.

Bỗng tai cậu ửng hồng, giọng khàn khàn: "Trì Nam, tôi... không nhắm chuẩn."

Tôi đứng hình.

Hả? Không nhắm chuẩn?

Sau vài giây im lặng, tôi mới vỡ lẽ.

Giọng ngập ngừng: "Chuyện này... tôi giúp thế nào? Hay là... để tôi cầm hộ?"

Hình ảnh ấy lập tức hiện lên trong đầu.

Phó Diễn Lễ bình thản: "Cũng được."

Tôi lau mồ hôi trán: "Không ổn đâu."

Cậu ấy nói tiếp: "Đàn ông với nhau, có gì mà ngại?"

Bố ơi, con là gay mà!

Lại là công tử mảnh mai số 0 thuần khiết.

Tôi thở dài: "Đàn ông với nhau, vậy tôi gọi mấy đứa từ ký túc xá qua hộ cậu."

Phó Diễn Lễ khẽ rên: "Nhưng tôi chỉ muốn cậu giúp thôi."

Gì chứ?

Cậu đang diễn kịch à?

Tôi hít sâu một hơi.

Vì 2000 tệ, cố đê!

Vừa định tiến lên, cổ tay đã bị giữ lại.

Phó Diễn Lễ khẽ nhếch mép: "Tôi đùa đấy."

May quá!

Tôi rút tay về, quay đi đóng cửa.

Ra ngoài ngồi phịch xuống ghế, tim vẫn đ/ập thình thịch.

Haha, hoá ra nam thần học đường cũng có mặt trái!

Trẻ con vừa thôi.

Cậu mở cửa bước ra.

Tôi giả vờ không nghe thấy, ngồi im.

Phó Diễn Lễ do dự, đưa chân dài dò đường.

Bước thứ hai đã đ/ập vào góc bàn.

"Xoẹt."

Áo bệ/nh nhân khiến cậu trông thật mỏng manh.

Thấy cậu định tiếp tục, tôi không nhịn được nữa.

Nắm lấy cánh tay cậu ấy, tôi lẩm bẩm: "Đừng cố nữa, cứ gọi tôi đi mà."

Cậu cúi mắt, giọng có chút tủi thân: "Tôi biết cậu chán rồi. Trì Nam, nếu thấy phiền... cứ việc đi."

Tôi thở dài.

Đối diện gương mặt này, sao nỡ bỏ mặc được?

"Tôi không ngại đâu, sẽ chăm sóc cậu chu đáo."

Tiền trao thì cháo múc.

Chỉ một tháng hộ công thôi, có gì mà không làm được.

Phó Diễn Lễ cuối cùng cũng yên lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm