Học sinh lớp 12 phải quay lại trường vào mùng 10 Tết, vì vậy Lâm Tham Thương cần trở về sớm.
Đêm trước ngày đi, tôi chợt nảy ra ý định muốn lên ngọn núi đối diện ngắm bình minh.
Lâm Tham Thương chỉ biết bất đắc dĩ buông vòng tay đang ôm tôi ra, chống người ngồi dậy khỏi giường.
Đường núi ban đêm ẩm ướt trơn trượt, tôi suýt ngã nhiều lần, Lâm Tham Thương không hề tỏ vẻ sốt ruột, lặng lẽ nắm tay tôi, che chắn phía trước cho tôi.
Khi lên đến đỉnh núi, mặt trời vẫn chưa ló dạng.
Hứng thú ban đầu của tôi đã tiêu tan hết trong quá trình leo núi, giờ chỉ buồn ngủ đến mụ mị.
Lâm Tham Thương liền để tôi tựa đầu lên vai hắn ngủ.
Không biết bao lâu sau, tôi được hắn nhẹ nhàng đ/á/nh thức: "Hà X/á/c, dậy đi, mặt trời sắp mọc rồi."
Tôi mở mắt, ánh hồng rạng đông đang từ từ lan tỏa khắp chân trời.
Khi vầng dương lạnh lẽo trườn khỏi tầng mây, tôi hào hứng quay sang vỗ vỗ Lâm Tham Thương: "Lâm Tham Thương! Bình minh kìa!"
Lâm Tham Thương cũng cười quay đầu lại.
Không ngờ, tôi lại chạm thẳng vào đôi mắt đang nhuốm ý cười của hắn, mũi chạm mũi, hơi thở quấn lấy nhau.
Khoảnh khắc ấy, vạn vật như đứng yên.
Thình thịch—
Thình thịch—
Thình thịch—
Trái tim đ/ập nhanh không kiểm soát.
Tôi hoảng hốt lùi một bước, Lâm Tham Thương cũng quay mặt đi, cả hai đều đỏ bừng mặt.
Không biết có phải là do gió lạnh thổi qua không.