16
Người nằm lâu trên giường bệ/nh, cũng sẽ trở nên chán đời lạ thường.
Không phải gh/ét cái ch*t, chỉ cảm thấy bị mắc kẹt trong một gian chật hẹp khó chịu.
Thế tá phép dạo ở vườn hoa dưới lầu, thực ra hè, thường nóng, người bệ/nh dạo cũng nhiều lắm.
Tôi đã quen dưới bóng giữa sân quảng bệ/nh vừa hay đặt một cây đàn piano màu trắng.
Có lẽ trước bệ/nh nào đã tài bệ/nh viện.
Nếu may mắn, thể gặp được thầy chơi đàn ngồi ở đàn một khúc.
Ví dụ mấy hôm có một sinh tầm 18 tuổi, ngồi đàn ở đây.
Ấn tượng của đối sâu đậm, tóc của màu trắng.
Mặc dù làn trắng gần trong suốt, nhưng cũng coi khỏe mạnh, vậy nên phải bị bạch tóc do tự nhuộm mà thôi.
Nhưng trông giống mấy đứa sinh nam đang thời kỳ lo/ạn.
Hình gặp hai ba hôm rồi.
Ngày thứ tư, đến.
Thực ra cũng đam mê piano lâu rồi, từ hồi tiểu được piano, sau còn bị mẹ thi lên 10.
Có lẽ đàn đã được đặt ở lâu, cũng còn chuẩn nữa.
Tôi theo mấy nhạc trong trí nhớ, chút khó khăn.
Nốt chuyển cuối cùng, bỗng quên mất rồi.
Đương lúc chẳng nhớ ra cái gì, nhiên một tay trắng ngọc đưa ra.
Cậu thiếu nhắm mắt cũng thể ra được bản nhạc mà vắt óc suy nghĩ.
Mà ràng mấy hôm cả bị tá chạm vào thôi cũng sẽ r/ẩy, nhưng hiểu sao lại bài ấy.
Ánh nắng ban trưa cực kỳ hơi thể cả giới.
Tôi sững người nhìn chằm ấy, sau ngồi xuống tôi, bốn tay cùng đàn.
Từ hồi ba, đã quên mất nhạc ý nghĩa nào rồi.
Rõ ràng tâm nguyện của thời thiếu, chính trở thành một nghệ sĩ piano.
Tận khi chương cuối cùng của bản nhạc kết thúc.
Người mỉm cười tôi. mày cong cong, lúc cười lên còn một đôi lúm tiền.
“Em tên Tống Hữu Tinh.”
“Chị ơi, lâu quá gặp chị.”