HỆ LIỆT THIÊN ĐỒNG - PHẦN 1

Chương 1: Quái Thai

21/06/2025 12:55

Khi chào trán mọc mắt, q/u/á/i th/ai, vứt tôi.

Chính vượt ngàn dặm từ quê lên tỉnh bằng tàu cũ, nhặt cạnh rác bên ngoài bệ/nh viện đem về.

đồng quê, nông thật thà chất phác, thời kỳ biệt lụy, mất từ sớm.

Vì vậy gh/ét từ đã thiết bà.

Mẹ học giỏi, cầu tiến, nhờ nỗ lực thi đậu vào trường học danh tỉnh, c/ắt đ/ứt lạc ngoại.

Từ khi tốt nghiệp học, làm, kết hôn, con, chưa quay về nào.

Năm có lẽ sắp làm mẹ, nhận được vả khi nuôi dạy bà, nên đầu tiên lệ gọi điện cho bà, nói đang th/ai.

khi đó nói chỉ bảo: “Lúc sinh, sẽ tự thăm con.”

Mẹ “Con chưa nói ngày sinh, biết được?”

đáp: “Con quên làm sao?”

Thế nữa.

Ngày chào mưa lớn nước, vật lộn suốt ngày vẫn chưa được.

Bà nội khẳng định trong bụng trai, tiêm th/uốc sẽ ảnh trí tuệ nhi, cho mổ, bắt ráng thường.

Nhà họ tỉnh thành gia tộc, hài lòng gia cảnh tôi.

Đáng tiếc nhà họ đời đ/ộc đinh, quyết cưới mẹ, sẽ sống đ/ộc cả nên nội miễn cưỡng chấp nhận bước vào cửa.

Để vững vị trí thiếu nhân nhà họ Thẩm, lòng mong được trai.

Không ngờ, hơn mươi đồng hồ chịu lại “đứa vậy”.

Đó nguyên văn lời nội.

Bà nói th/ai”, “tai họa”.

Bà bảo thành làm m/ê t/ín, tổn đức, báo ứng xuống người tôi.

Lúc chính sách kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, đều làm trong cơ quan Nhà Nước, sẽ mất việc.

Trước đó đã bé gái, lượt van khắp chắc chắn trai dám sinh.

Để làm mất suất mẹ, nội lạnh mặt lệnh cho tôi:

“Hoặc ly trai hoặc đem ‘q/u/á/i th/ai’ vứt đi.”

“Nhà họ sẽ giờ nhận yêu q/u/á/i vậy làm cháu gái.”

Mẹ nhìn ra, lấy lần, cho giọt sữa, mặc lên, dùng áo mưa quấn lấy đích vứt bên cạnh rác bệ/nh viện.

May vàng đang nằm dưới đất lên, m/ắng lớn:

“Lưu Tương, đang làm vậy? Dù hổ dữ ăn thịt con!”

Mẹ thấy tới, hơi người, chột dạ lùi về phía chút.

Rồi lập tức sầm mặt lại.

“Mẹ làm gì?”

đ/au lòng nhìn nói:

“Mẹ làm gì? gặp cháu mẹ!”

Mẹ khựng mặt thoáng qua tia oán h/ận.

“Mẹ đã biết biết gái, nói cho biết?”

“Nhà họ đời đ/ộc đinh, chồng có cháu trai! con, lại hại này?”

“Mẹ có biết đã nhiêu tâm huyết, cố gắng nào có được vị ngày hôm nay Nếu Tuấn ly con, chẳng nữa cả!”

Vừa nói, định lấy tôi.

“Đứa trẻ thể đừng can thiệp!”

Lúc chưa tới năm mươi tuổi, xong, lại dầm mưa gió, nên dĩ nhiên đối thủ ngoại.

Sau khi dành nội xong, hiện đều biến mất nên vàng chạy tìm. Vừa thấy kinh ngạc:

“A Tương, ai vậy?”

“Sao ta lại trong tay ấy?”

“Lời anh nói tức gi/ận thôi, dù trẻ ta mà...”

liếc nhìn từ đầu chân, mặt lạnh tiền, nói:

“Tôi bé, trẻ đi, các người cần bận tâm. Nếu thấy phiền, chưa nó đi.”

Lúc sực tỉnh, biết chính vợ mình.

“Bác Lưu Tương? Ấy, nói cho người đón.”

“Trả lại cho đi, chuyện hãy nói.”

Nhưng ý ông, quyết bế rời đi.

Ba lo nhưng lại ch/ặt lấy:

“Anh à, đi, ta chưa này.”

“Anh yên tâm, định sẽ dưỡng lại khỏe, chắc chắn sẽ cho anh trai...”

Ba nhìn thấy bình thường, đành trơ mắt nhìn bế rời đi.

Sau bảo gửi cho khoản tiền, nói nhờ chăm sóc tôi.

nhận tiền nhưng tiêu, chỉ gửi vào tài khoản ngân hàng, bảo dành tiền cho học.

Mấy năm tiếp tục vài lần, hiện đều bỏ. Đến khi được năm tuổi, trai tôi.

Những chuyện đều kể cho nghe.

Tôi bà:

“Tại định trai? Con trai nhau đâu?”

đáp:

“Chẳng cả, đầu óc có vấn đề.”

Khi nhỏ, đồng mẹ:

“Thật đáng thương, người đều bệ/nh, trai đã chăm sóc người lớn bệ/nh, chắc vả lắm ha?”

“Chỉ cần chăm được rồi, vậy hạnh hơn trai rồi!”

đầu tôi:

“Đồng trẻ đơn thuần và lương thiện nhất.”

Tôi vào lòng bà, chảy nước mũi, chợt nhớ liền nói:

“Hôm nay lúc đang giúp chú và [Vấn Hoa] trong phòng, có dì tóc mặc hát tuồng giày không.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm