**Hậu kỳ 2**

Khoảng năm thứ sáu Nghiễn bên nhau.

Chu Nghiễn gặp - đang vật tìm việc khắp nơi.

Anh viện vào công ty.

Chu Nghiễn có cảm mơ hồ với bản trẻ trung của này.

Anh thức tới cô.

Thực lên tiếng giữ sau này cũng sẽ bảo giữ ta.

Nếu gặp khó khăn, sẵn sàng đỡ.

Nhưng Nghiễn chắc chắn đó tình yêu.

Người yêu đời đã được x/á/c định từ bảy năm trước.

Anh sẽ bên đến hơi thở cuối cùng.

Cho đến khi hai đầu răng long.

Chu Nghiễn dám tưởng tượng cuộc thiếu Hoài, nhưng họ đã bên nhau quá lâu.

Cuộc cần xúc cảm mẻ.

Chỉ cần giữ đúng chừng mực.

Vì thế, mỗi khi đối diện Nghiên, chế.

Nhưng quên phụ nữ vốn có trực giác nhạy bén.

Lần thứ ba Nghiễn đến bàn làm ý việc sáng nào cũng dậy dắt chó đi dạo.

rõ ánh lóe lên.

Trước Nghiễn cư xử quá tự nhiên, khiến nghĩ thân.

Cho đến ngày kiến giữa đám đông, Nghiễn quỳ một gối trước thốt lên: "Em sẽ chứ?"

Cơn buồn nôn tên xâm chiếm trái tim Nghiên.

Lẽ ra ra hơn.

Những trà sữa xuất hiện trên bàn vào nghỉ bóng hình thầm đợi tăng ca.

Tề cười hạnh hay vị hôn phu của đã làm bao điều tồi tệ.

Từ khoảnh khắc ấy, bắt đầu nghĩ cách ra thật.

Vừa lặng lẽ thu thập cứ, vừa ý lộ dấu vết cho đối phương.

Nhưng khi nhìn đôi thương của Hoài, xót xa.

Cô tự hỏi: Giá nói thẳng thật ngay từ đầu?

Liệu nàng ấy sẽ nhắm làm ngơ, tiếp tục mơ hồ?

Hay quyết đoán rời đi, đoạn với kẻ đó?

Tống biết.

Nhưng khiến hoàn toàn vọng với Nghiễn.

Một vời thế, thể Nghiễn h/ủy ho/ại đời.

**Toàn văn hết**

*Tác giả: Tử*

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm