Vào ban đêm, mơ mơ màng màng ngủ, lờ mờ nghe thấy vang lên ngoài cổng sân, như xuống trên xe đẩy chó bị ném đi.
Bởi vì chiếc này từng bị Hoàng Hoàng cắn chơi, nên bị vỡ mất một thanh nghe vỡ.
Tôi bừng tỉnh.
Cái này không phải bị anh họ vứt sao?
“Leng keng” một tiếng, như vật gì gõ vào lớn.
Tôi lay nội.
"Bà nội, nội, thứ gì lớn."
Bà ậm ừ mắt ra.
Tôi không phải là ảo giác hay không, mắt của như được bao một lớp băng chúng trắng.
"Tiểu Thạch Đầu, chuyện gì vậy?"
"Bà nội, thứ gì sân."
Đúng lúc này, cánh như bị gió thổi tung, chầm chậm phát ra thanh "kẽo "cạch cạch cạch" như ai bước vào, cùng lúc một hôi thối xộc vào trong nhà từ vết nứt trên sổ.
Tôi bịt ch/ặt suýt nữa thì nôn mửa.
"Đừng sợ, Tiểu Thạch Đầu, đây, dù ch*t sẽ không để cho những q/uỷ kia làm tổn thương Tiểu Thạch Đầu."
Bà nhẹ chạm vào đầu bằng bàn ráp của mình ôm vào trong lòng.
Mùi hôi thối trong càng lúc càng nặc, như chuột ch*t trong hố phân, khiến không khỏi nôn mửa.
"Hoàng Hoàng đâu?" chợt nhớ ra Hoàng Hoàng đêm mà vẫn chưa trở lại.
Mặc dù Hoàng Hoàng là một chó, nó không bao giờ vệ sinh bừa bãi.
"Gâu gâu! Ư ư…"
Đột nhiên, một vang lên, như là của Hoàng Hoàng.
Tôi vàng thoát khỏi vòng của nội, sổ ra để xem.
Dưới ánh thấy "ba tôi", "mẹ tôi" và "anh trai tôi", hai mắt trắng dã trên đất chen nhau ăn Hoàng Hoàng.
Bốn chân Hoàng Hoàng r/un r/ẩy, miệng phát ra "ư ư" rỉ.
Tôi sợ hãi che miệng sầm sổ lại.
Khoảnh khắc sổ lại, ba ch*t đầu về phía từ một góc độ kỳ lạ.
Tay r/un r/ẩy khóa sổ, lòng bàn đầy mồ hôi lạnh.
Ngay sau ba bóng người xuất hiện trước sổ, tanh hôi thối tanh xộc vào trong phòng.