5.
Dùng xong bữa lại thêm bát lớn nước mơ chua.
Cái nóng bức mang về từ bãi mới cưỡng tan biến.
Ta ngả người ra ghế thái sư.
Vừa đi/ên cuồ/ng than thở về cuộc sống thường ngày Kinh Phong.
Vừa hả hê nghĩ đến việc hắn phải thay ta gả cho lão gia.
Lúc chia tay quá vàng, quên hắn chuyện này.
Chu di nương luôn muốn gả ta vào phủ Thành Vương, để bám víu quyền chắc chắn thiếu th/ủ đo/ạn hạ.
Không võ nghệ Đại quân có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không.
Quả nhiên, ta tìm thấy thiệp cưới dưới chân bàn.
Lúc xe ngựa, phó tướng tò mò: "Sao hôm nay quân ngựa?"
Ta giả vờ thâm mạo bản quân phi phàm, ngựa lại anh tuấn tiêu sái, sợ lấn át phong thái gia."
Phó tướng hơi sững người, rồi tục gật đầu:
"Đúng vậy, nhìn con tuấn mã này, người còn tưởng hôm nay là ngày quân thành thân."
Trên đường đi nhấm nháp hạt ăn điểm tâm, cuối cũng được hưởng thụ ngộ Đại quân.
Xe ngựa đến nơi, ta vén rèm bước xuống.
Phủ Thành kết hoa đăng, vô náo nhiệt.
"Hoắc Đại quân đến rồi!"
"Ôi… trong đã lo/ạn thành thế này rồi, phải làm sao đây..."
Ta nhíu mày nhìn sang, mấy nha hoàn bà tử miệng thầm to nhỏ.
Đang nghi họ đang gì, một người đỏ lao ra.
Ta nhìn thấy khuôn mặt mình dính vẻ mặt như muốn sạch tất cả mọi người.
"Mau! nàng ta lại!"
Bên tai vang tiếng ồn ào, đầu óc ta choáng váng.
Hoắc Kinh Phong, hắn hắn hắn...
Chẳng lẽ hắn dùng mặt ta đi người sao?
Ta chạy tới, kéo hắn chạy ra ngoài.
Chạy một về phủ quân.
Mệt đến nỗi ta thở hổ/n h/ển.
Hắn hay rồi, mặt mày xụ xuống, một lời!