Nơi này còn rừng trà nữa, đều che kín trời, ánh toả bị to lớn phủ kín, lọt được vào dù chỉ chút. Ng/uồn phát đến loại vi khuẩn kì và dương xỉ quanh, nương theo ánh đó, tôi quay ngó nhìn quanh, bị vây giữa khu rừng nguyên thuỷ, dưới mỗi thân đều có bóng người màu đen lõa thể đứng.
Bọn đều có gương mặt vô ngờ nghệch, cơ thể th/ối r/ữa theo nhiều độ khác nhau.
Chẳng hiểu tại sao, cuối cùng tôi cũng cảm quá sợ hãi nữa.
Tôi nhìn ở trước, bà vào cái nhỏ đầy rêu được bao phủ bởi dương xỉ và chĩa đầy trong có ánh lên.
Có tiếng trò vang lên.
Tôi trốn trong bụi cây, chờ cho đến lúc cuộc trò kia ánh tắt đi, "Mẹ" cái đó ngoài, loạng choạng chân núi. này tôi ra, đẩy cánh cửa trúc rồi vào trong cái đầy rêu.
Ánh nữa rực lên.
Ngồi chiếc chiếu lác ở nơi sâu nhất trong bà lọm khọm, đục màu vàng.
Tôi nhìn bà bà nhìn chằm tôi rất lâu hồi tang.
Bà dùng đục ngầu nhìn qua tôi, cánh môi từ hé mở, lộ nụ cười răng gh/ê r/ợn. bà lại quái dị như thế... Cực to mà lại gần như tam giác, cũng vì cái có quái mà mắt hầu như cũng bị tách ở khuôn mặt, khiến người khác có loại ảo trông bò sát.
"Q/uỷ nhỏ à, bé q/uỷ nhỉ. Con tới chỗ của ta gì thế?"
"Con... Mẹ tới chỗ của bà gì? Rốt cuộc xảy gì vậy?"
Bà nghe nhìn chằm tôi vài giây, tức khàn giọng phá lên cười to, âm thanh kia nghe như rắn thè lưỡi.
"Hóa đó mẹ con... Hóa chính à! Con vẫn hiểu xảy gì sao? đó, rồi!"
"H/ồn... H/ồn về?"
Bà há miệng, dùng chất giọng khàn khàn như kiểu nửa người nửa rắn mà tỉ tê niệm:
"Tiến trước rồi lại tiến trước,
Chỉ tiến trước,
Mười cửa đ/á,
Mười âm,
X/á/c cõi âm phương Bắc,
Mở âm phương Nam..."
"Đây, đây là..."
Là bài kinh mà buổi tối mẹ vẫn niệm.
Bà nhìn chằm tôi bằng đượm ánh vàng kim.
"Đây gọi chỉ đường."
"Là loại kinh đưa âm của người trở về, quay với đất tổ."
"Mấy x/á/c ở ngoài am, nhìn chứ? nhóc đáng thương khi có ai niệm kinh cho, biết nên đâu đâu. Ta bèn gom tụi nó lại, người cầm x/á/c lại cũng vui vui, ha ha!"