Quy Tắc Ký Túc Đêm

Chương 7

16/07/2025 06:33

9.

Hôm nay thứ hai, tiết đầu tiên toán cao cấp.

Địa điểm tại 512.

Trên đường rất nhiều nhưng đại mọi mang khuôn mặt lo sợ an, bước chân mất nhẫn hơn so với thường rất nhiều.

Sau qua đeo khẩu trang màu đen, giả vờ không thấy, không nhìn họ.

Lúc 7:45, vội vã chạy đến tòa nhà giảng dạy.

“Xong rồi, sao nhiều vậy?” Trương Lâm kinh ngạc hô tiếng.

Phía trước chục xếp dài, đây điều thường ra trước tiết đầu tiên thứ hai.

[Hãy tuân thủ nghiêm ngặt tiếng chuông lớp, không đến trễ không về sớm.]

Nếu xếp chờ chắc chắn không kịp chạy đến lớp trước chuông reo tám giờ.

“Không thể chờ nữa, ta cầu đi!”

Rất nhiều viên đến sau nhận ra rằng chờ thể sẽ bị muộn nên chạy về cầu thang.

Một vài bị mắc kẹt đám đông.

Tầng 7:47.

Tầng hai, 7:48.

Tầng ba, 7:50.

Tầng bốn, 7:52.

Tầng năm, 7:54.

Vẫn sáu phút, thấy kịp, nhẹ nhõm.

Hành năm rất tối, rất nhiều bị thêm nhóm khác năm.

Tất cả viên thấy lớp của mình.

“506, 508, 514”

Các của trường ở cả trái và theo chẵn và lẻ. Theo logic, 512 nên ở 510 và đúng.

Nhưng bây giờ, biến mất.

7:56, vẫn chưa thấy học.

Trương Lâm sốt ruột, “Vu Sảng, xem chút, tra thiếu hay không?”

“Đừng ồn ào! Cậu tự mình xem đi, không 512 nào cả!”

“Làm sao bây giờ, sắp đến giờ lớp rồi.”

Chúng lo lắng bốn kiến đứng trên chảo lửa nóng.

“Chẳng ta nhầm tòa nhà Nhìn lịch thử xem, tòa nhà này không chứ?”

Có gì đó không đúng.

Tình này rõ ràng không lỗi của tôi.

Cho tòa nhà không thể hiện tình huống đột ngột biến mất được.

[Trong trường rất dễ nếu không học, che về trước mười mét.]

Tôi nhắm những âm thanh quanh dường biến mất lập tức.

Nhưng sau loại cảm giác bị dõi theo rất mãnh liệt.

Mở ra, cạnh vang tiếng ầm của ba bọn họ.

“Đừng chuyện, bây giờ ta nắm nhau nhắm về trước mười bước.”

7:58, thời gian cho phút.

Nếu cứ chạy lo/ạn lên, nhất định sẽ đến muộn!

Họ lập tức nhớ quy tắc kỳ lạ kia.

Chúng vị trí hiện tại, từng nắm nhau.

Nhắm lại.

Xung quanh bóng tối vô tận và tịch mịch.

Tôi đứng ở vị trí thứ trái nắm Trịnh Hinh Nguyệt, nắm Sảng.

Vu Sảng đang r/ẩy.

“D/ao ở đó sao?”

Tôi nhẹ nhàng tiếng, cô r/ẩy hơn.

“Bên người.”

Mấy tỏ ra lạnh lùng.

Vu Sảng đứng ở ngoài sao được.

“Đừng nhúc nhích! Đừng buông tay, cứ về trước! Nghe theo khẩu hiệu của tớ.”

Bước chân của khoảng nghĩa cần về trước mươi bước, khoảng cách sẽ hơn mười mét.

“1, 2, ... 19, 20.”

Sau mươi bước lưng dường bị lạnh thấm mồ hôi.

“Mở ra đi.”

Bốn mở ra, quanh không hiện bóng dáng của thứ năm nào.

trước 512.

Vừa bước học, sau gần ngồi kín, trước chỗ trống.

Bốn nhanh chóng cho mình vị trí để ngồi xuống.

Đúng giờ 59 phút.

Chuông vang lên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đi Hóng Hớt Tỏ Tình Lại Thành Bạn Trai Trùm Trường

Chương 11
Tôi chỉ hét “Đồng ý đi!” cho vui, ai ngờ bị trùm trường kéo lên sân khấu, hôn một cái rồi tuyên bố tôi là bạn trai của hắn. Tôi hóng hớt xem tỏ tình mà giờ ba má tôi tưởng tôi sắp cưới thiệt. Tôi Nhậm Dư chỉ là một học sinh bình thường trong trường, ngoại hình vừa đủ nhìn, học lực vừa đủ qua môn, mồm mép vừa đủ khiến đám bạn cười bò mỗi ngày. Cuộc đời tôi vốn yên bình như mặt hồ không gợn sóng... cho đến cái ngày định mệnh đó. Tôi cùng đám bạn đứng hóng hớt cảnh tượng "hoa khôi tỏ tình với trùm trường". Hào hứng, ồn ào, góp giọng cổ vũ như dân cổ động viên chân chính. Ai ngờ, trùm trường chẳng những không đồng ý, mà còn ngoắc tay kéo tôi lên và phán câu xanh rờn: "Đây là bạn gái tôi. À nhầm... bạn trai tôi." Kể từ giây phút đó, cuộc đời tôi chính thức rẽ sang một chương mới làm bạn trai hờ (tạm thời??) của Lục Dã trùm trường đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi, đánh nhau giỏi và... cực kỳ biết cách gây chuyện. Mà đừng tin vẻ ngoài hắn lạnh lùng, thật ra nội tâm hắn còn... rảnh hơn cả tôi.
Boys Love
Đam Mỹ
Hài hước
0