"Anh Đình…”

"Lê Miểu, em rốt cuộc có ý gì đây?"

Có ý gì cơ chứ.

Tôi ngơ ngác, tự anh ấy nổi gi/ận lớn như vậy, giờ lại chạy đến hỏi tôi có ý gì:

"C/ưa cẩm xong rồi bỏ chạy, lại còn ôm ấp người đàn ông khác?"

Hả? Tôi… Có c/ưa cẩm đâu?

Tối hôm trượt chân trong bếp, tôi chỉ hơi lợi dụng một chút, hoàn toàn chưa đến mức c/ưa cẩm nhé?

Lần trong phòng kín, tôi còn chưa kịp nói gì thì Chu Chi đã mở cửa.

Thấy tôi mặt mày ngơ ngác, sắc mặt Chu Đình càng u ám:

"Đừng bảo em quên rồi nhé?"

Tôi cố nhớ lại, cuối cùng đành bỏ cuộc: "Anh Đình, nếu em có chỗ nào mạo phạm... Ưm!"

Môi tôi đột ngột va vào môi anh ấy, tôi không kịp phản ứng.

"Giờ nhớ ra chưa?"

Rõ ràng đang hỏi tôi, nhưng chẳng cho tôi cơ hội trả lời.

Bàn tay lớn của anh ấy siết ch/ặt sau gáy, tôi hoàn toàn không thể thoát ra.

Tay tôi vốn chống lên ng/ực anh ấy, nhưng theo độ sâu của nụ hôn cũng mất hết sức lực.

Oxy trong đầu dường như bị cư/ớp sạch, tôi không thể nghĩ tại sao anh ấy đột nhiên hôn tôi.

Trong khoảnh khắc này, sự kinh ngạc lấn át niềm vui sướng.

Anh ấy hạ lưng ghế xuống, bước từ ghế lái sang đ/è lên ng/ười tôi.

Lờ mờ nhận ra anh ấy định làm gì, tôi dùng hết sức đẩy anh ấy ra.

Áo trước ng/ực Chu Đình bị tôi vò nhàu nhĩ, ng/ực anh ấy phập phồng lên xuống, trong mắt nhuốm chút cảm xúc khiến người ta mềm nhũn.

Tôi biết đó là gì, nhưng không hiểu tại sao.

Tại sao Chu Đình lại có ham muốn với tôi?

"Ai cũng được, chỉ mình anh không được?"

Ai được cơ chứ? Tôi sống đến giờ, chưa một ai được cả!

Lời đến miệng lại chuyển hướng:

"Trên xe không được, sẽ ngộ đ/ộc khí CO."

Khi lăn lên giường với Chu Đình, tôi vẫn nghĩ sao chuyện lại phát triển thành thế này.

Chút lý trí này nhanh chóng bốc hơi sạch sẽ.

Nhưng Chu Đình lại dừng lại đúng lúc then chốt.

Anh ấy có vẻ bực bội:

"Chưa kịp m/ua."

Tôi gục vào cổ anh ấy, nói nhỏ: "Chu Chi có, có mười hộp."

Chu Đình rõ ràng sửng sốt, xoay vai tôi nhìn thẳng: "Hai người... Chưa dùng qua?"

Đến nước này cũng không cần giấu diếm nữa.

Tôi nhỏ giọng giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối, thấy sắc mặt Chu Đình ngày càng khó coi, tôi im bặt không dám nói nữa.

"Sao không nói sớm."

Tôi vò ga giường, trong lòng hơi bất an: "... Đã quá muộn rồi sao?"

Chu Đình đ/è người tôi xuống, giọng khàn khàn: "Em biết anh mất bao lâu để thuyết phục bản thân đừng giành người với em gái ruột không?"

Lúc này tôi mới vỡ lẽ nguyên nhân anh ấy mất kiểm soát.

Hóa ra anh ấy đang gh/en.

Nhận ra điều này, tôi hào hứng ngồi bật dậy:

"Chu Đình, anh đã thích em từ khi..."

"Từ khi em viết trong nhật ký sẽ “xử lý” anh."

Tôi chấn động!

"Sao anh còn đi xem tr/ộm nhật ký người ta!"

Chu Đình cười: "Em tự bày ra trên bàn, anh không thấy cũng khó."

"Biết em thích anh từ hồi cấp ba rồi, sao anh còn tưởng em với Chu Chi có qu/an h/ệ gì chứ?"

"Đã sớm nhắm vào em như thế, anh là thú vật sao? Anh cũng không hiểu sao em thay lòng, còn cố thuyết phục bản thân rằng ít ra vẫn là người một nhà."

Tôi cố nhớ lại trong nhật ký có viết lời lẽ táo bạo nào khác không, Chu Đình bóp eo bế tôi lên:

"Thôi, bao che cho Chu Chi lừa anh lâu thế, anh nên trừng ph/ạt em thế nào đây?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn trai nhờ anh trai yêu tôi, rồi hối hận

Chương 15
Vào năm thứ 3 khi tôi và Đoạn Lãng ở bên nhau, tôi tình cờ nghe được một người bạn của anh ấy hỏi: "A Lãng, cậu bảo anh trai đóng giả cậu, rồi hẹn hò và hôn bé bạn trai nhỏ của cậu, cậu ta thật sự sẽ không phát hiện ra sao?" Đoạn Lãng nhả ra một làn khói thuốc, chẳng để tâm: "Hai anh em tôi giống nhau như đúc, đầu óc Trình Nhiên lại đơn giản, sẽ không phát hiện ra đâu." "Hơn nữa, anh tôi cực kỳ kỳ thị đồng tính, lại biết tôi không chơi đồ cũ, nên anh ấy sẽ không thật sự ngủ với cậu ta." Tôi cúi mắt, giả vờ như không biết gì. Hóa ra 3 năm nay, người hẹn hò, nắm tay, hôn tôi, đều là anh trai của Đoạn Lãng. Người siết eo tôi và bảo tôi gọi "ông xã" cũng là anh ấy.
1.19 K
2 Thần Dược Chương 15
8 Tinh Từ Dã Dạ Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tiểu Thư Ngụy Trang

Chương 7
Tôi là một cô gái vật chất chính hiệu. Trên trang cá nhân, tôi khoe những buổi trà chiều cao cấp đi chung nhóm, xếp tỉ mỉ thành chín ô vuông lung linh. Chiếc túi hàng hiệu fake trên tay thay đổi mỗi tuần chưa từng lặp lại. Tôi đắm chìm trong lớp đường mật hào nhoáng, thu về vô số ánh nhìn ngưỡng mộ. Cho đến tháng thứ ba tôi phô trương của cải... Bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số dòng chữ chạy ngang: [Cốt truyện bắt đầu rồi, nam chính sắp tỏ tình với nữ phụ đây.] [Cười xỉu, nữ phụ tưởng thật anh ta thích mình à? Thực ra nam chính tiếp cận chỉ để vạch trần bộ mặt ham tiền giả tạo của cô ta!] [Mẹ nữ phụ chỉ là người bán bánh giò ven đường, suốt ngày đóng giả tiểu thư khuê các.] [Nam chính mãi thuộc về nữ chính của chúng ta, mối tình thanh mai trúc mã không ai chia cắt nổi.] Những dòng chữ vừa biến mất. Trước mặt tôi bỗng xuất hiện bàn tay gân guốc nâng hộp trang sức sang trọng, bên trong lấp lánh sợi dây chuyền LV. Thầm Tùng Ngôn áp sát khuôn mặt điển trai, thì thầm đầy tình tứ: 'Tiểu Lê, anh có thể trở thành bạn trai em không?'
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0
Thi Nữ Ngàn Năm Chương 13