Thân phận gián điệp của tôi bị lộ.
Tôi biết điều gì đang chờ đợi mình.
Thực ra trước khi nhiệm vụ bắt đầu, tôi đã dự liệu trước kết cục này.
Tống Trầm tàn đ/ộc. Cậu ta dùng đủ mọi th/ủ đo/ạn.
Nhổ móng tay. Đập g/ãy xươ/ng sườn. Đập nát xươ/ng đầu gối. C/ắt đ/ứt gân chân tay. Rắc muối lên vết thương…
Mỗi ngày tỉnh táo cảm nhận nỗi đ/au, đ/au đến ngất đi, rồi lại bị đ/á/nh thức.
Đôi lúc tỉnh táo tôi tự hỏi. May mà kiếp trước tôi từng bị tr/a t/ấn, khả năng chịu đựng cao hơn.
May mà không phải người khác. May mà không phải Bạch Khê...
Rồi một ngày nọ, Tống Trầm cầm thanh sắt đỏ rực định đ/âm vào người tôi, nhưng cậu ta bỗng dừng lại. Cậu ta đột nhiên hỏi tôi: "Tao thật không hiểu, tất cả những thứ này có đáng không? Mày chịu đựng khổ đ/au và tr/a t/ấn như vậy, rốt cuộc được gì?"
Qua cậu ta, tôi như thấy chính mình ở kiếp trước cũng từng hoang mang như vậy.
"Đáng chứ."
Tôi muốn cười. Nhếch môi, nhưng chỉ cảm nhận nỗi đ/au thấu xươ/ng.
M/áu ngày càng chảy nhiều hơn. Thế là tôi vừa nhổ m/áu vừa từng chữ nói với cậu ta, "Bởi vì sau lưng tao có hàng vạn con người, nhưng Tống Trầm à, sau lưng mày chẳng có ai cả."