Cũng biết đã qua bao lâu.
Tôi tỉnh khỏi cơn mê.
Nằm trong căn nhà xa lạ.
Bạn thân đi qua hỏi khỏe hơn chút nào chưa.
Tôi nói đầu đớn kịch liệt từng trận.
Bạn thân châm điếu lá cho nói có làm giảm cơn đ/au.
Tôi nhận lấy lá, chỉ hơi nhỏ, đã sặc đến nỗi ho sặc sụa.
Tôi ổn định hơi thở, nước chảy do ho khan.
Khi dự định hơi hai, phát trong tay căn bản phải lá, nén hương.
Đầu bỗng ong tiếng, mảng trống rỗng.
Tôi ngẩng đầu, phát thân đã thấy nữa.
Tôi hoàn toàn ngơ người.
Lúc bên ngoài truyền tới giọng nói của ba người lạ.
Người đàn ông: "Thành chao ôi, dễ dàng gì, ngờ rằng này xử lý đến thế."
Ông lão: "Không khiến cô hoàn toàn đ/á/nh mình, làm sao có kh/ống ch/ế mãi được? Tính cách này đơn thuần, phẩm ngay thẳng, người tìm cũng luyện trong ngũ q/uỷ, nếu từ nhỏ sẽ để cháu lớn của ở cạnh nó, trí được ván 20 năm này."
Bạn thân: Tây, cô đã đồng ý với lời nhận hương hỏa của hối h/ận nhé, nếu sẽ bị ngũ lôi đ/á/nh cho h/ồn phi phách tán."
Lần này đã thật sự hiểu ra.
Trên thế ngoại trừ mình thì tin tưởng được ai.
Tuy rằng đang sống, thế lời nói đều những lời buồn nôn.
Tôi đứng muốn lao ngoài tìm tính sổ.
Thế vừa mở cửa, đã bị luồng sức mạnh to lớn đ/á/nh ngã đất.
Tôi cúi đầu trên khung ngưỡng gỗ cây đào lắp ở ký túc xá.
Tôi thử vô số lần, ngã đến nỗi thương tích đầy mình.
Nhưng bước qua được ngưỡng này.