Sở dĩ sót được nhờ vào đạo họ Trần được cuốn sổ.
Chính ngài ấy c/ứu lên từ hồ nước.
Người trông khoảng mười mấy tuổi.
Tiếc thay, đạo trưởng Trần nhỏ tuổi việc gấp, khi c/ứu lên, uống viên và rằng tháng quay lại, nếu quay hãy mình.
Chỉ th/ai, Quảng Châu ít nhất năm sáu trăm cây số, mang cái bụng bầu này, làm sao mà đi được?
Bà cũng dám về nhà, vốn ch//ết quách xong, nghĩ con vất vả lắm có, cái động tránh mưa, nhờ vào việc côn cây, lá cây, kéo dài khi sinh con.
Còn về đạo đó, còn nữa.
"Không tưởng tượng được thế nào, ngay cả cũng tưởng tượng khi chuyện thực sự xảy cảm ch//ết cũng vậy thôi."
Bà cười.
Nhưng cười nổi.
Bởi rằng, tế lễ Thần Hồ thành, Thần Hồ nổi gi/ận, rất nhiều ch//ết, trưởng tình thế buộc vừa phái đi phụ nữ vừa mình dẫn đi bà.
Cuối cùng cũng thấy.
"Ông ta vốn con sinh ra đ/á/nh thức lương tri ta, ta giấu đưa trở về thôn, giữ mạng ta lung tung, làm c/âm giam cầm còn đ/á/nh g/ãy tay chữ, ta ngờ tay trái cũng viết."
"Sau chuyện thôn, nữa. thử mấy lần muốn ra khỏi đạo đó, già rồi, ra được nữa. vốn cũng muốn ch//ết, nhìn lớn lên từng ngày, muốn nữa. dù nó trách nó."
"Đến khi cháu, biết, tương lai cháu chắc chắn tránh khỏi việc trải qua chuyện vậy. A Nhiễm, thương cháu, nếu cháu thăm hơn, khuyên cháu rời khỏi tính ngày cháu mấy lần, bố cháu đuổi đi."
"Bà rất muốn c/ứu cháu. Cháu nhất trốn thoát, tốt."
"Đừng sợ hãi mà cam lên mình gông cùm chế độ phong kiến. Phải dám đấu tranh."
"Không làm việc đúng đắn giá mà làm, cháu hiểu không?"
"Bà già rồi, cháu thôi."
Nến tàn, buông bút.
Tôi r/un r/ẩy môi, ngừng tuôn rơi.
Bà run run cũng theo.
"Bà ơi, cháu cháu ạ."
Tôi nghĩ lạc với đạo trưởng Trần này.
Chỉ thoại, dựa vào và cái nên bằng nào, thêm nữa nhiều năm trôi qua, đạo còn ở không.
Tuy vẫn thử được, mở thoại ng/uồn.
Hàng chục cuộc nhỡ và tin nhắn bất an, vừa nãy thậm chí còn nghe tiếng hô hoán thôn.
Hít hơi sâu, cảnh sát khi giải thích nhân họ, họ ng/uồn lực cảnh sát hạn, hơn nữa đường xá xa điều động cảnh sát, tràng lời quan liêu bảo cố gắng sáng, họ tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, họ chịu rồi.
Sau đó, ki/ếm đạo trưởng Trần Baidu, tất cả thông tin lạc, thỉnh thoảng cái máy, hoặc đơn giản thoại thật.
Tôi cũng thử tham gia các nhóm QQ các đạo quán khác nhau, lên diễn bình luận các ứng dụng video ngắn.
Nhưng vẫn lời, nản lòng.
Tôi cứ ki/ếm vu thế khi nào được.
Tôi càng lo lắng mình lãng nhiều thời gian và pin thoại, cuối cùng công dã tràng
xe cát biển Đông.
Tôi muốn từ bỏ.
Nhưng rất hứng, ngủ mà diện bức ảnh đạo mà vừa được.
Nhìn bà, lấy tinh thần.
Nhìn vào đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Nếu đạo cũng bệ/nh khác, dược liệu…
Nghĩ điều này, thử các 24 gần đó.
Liên tục mấy cuộc nghe máy, hoặc số.
Bây cuộc cuối cùng.
"Alo, Đại Sơn Lâm nghe, gì anh/chị?"
Tôi căng trình bày gì mình phải, hỏi ấy đạo không.
"Trần Chi? Đạo sĩ? Chờ chút, nghĩ đã."
Người nghe thoại vẻ gái rất trẻ, nghe ấy vậy, lòng nhen nhóm tia hy vọng.
"Ừm... dân đam mê đạo giáo, thường đạo quán, cũng quen đạo mấy đạo quán gần đạo nào họ Trần, theo miêu tả chị, bây ấy cũng hơn bốn mươi tuổi rồi ấn tượng gì."
Lòng chùng hy vọng tan hoàn toàn.
Im giây, ngay khi cảm ơn rồi cúp máy, ấy lên tiếng.
"Nhưng... đạo họ Trần có, thầy bói xem phong thủy người, m/ù mắt, thỉnh thoảng chỗ xay dược liệu, thoại thử hỏi xem? Chúng ấy Trần B/án M/ù, Trần Chi biết."
Tim rung động, vội vàng cảm ơn.
Rất ấy thoại tôi.
"Tút..."
Điện thoại kết nối, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chuông reo rất lâu mà máy. Ngay khi chuẩn cúp máy lần nữa thoại được nhấc lên.
"Alo?"
Giọng ngài ấy lạnh lùng.
Tim run lên, lắp bắp lời.
"Alo... Có Trần Chi, Trần đạo trưởng ạ?"
Đối diện giây.
"Đúng, Trần Chi."