Ta chẳng xa, ngồi xổm cành Nửa canh giờ sau, ra khỏi phòng, ôm Châu đứng nói chuyện. Chẳng nghe rõ lời, chỉ thấy giơ tay xoa đầu Châu, dáng vẻ thư thái.
Xuân hòa cảnh ánh rực rỡ. Ba người trong sân ấy, hòa mức ngoài chẳng xen vào. ngồi khi trăng lên ngọn liễu, khói bếp tỏa từ ống khói.
Nhìn buông rìu xuống, nhận khăn từ tay lau mặt tay, cả nhà ngồi dùng cơm. trong phòng thắp đèn đóng cửa, bóng đèn in hình lên cửa sổ - tất nhiên, cả bóng nữa.
Rồi đêm khuya tĩnh lặng.................. tắt.
Ta xem hết một ngày thường nhật của Duyên, là đời sống từng mơ ước. Y đã nguyện rồi.
Nhảy từ xuống, ta gặp mặt cuối. vừa cửa lại dừng bước. Là bởi không đành lòng chứng kiến cảnh chung chăn gối với người khác.
Đứng ngoài phòng suốt canh thâu, sáng ta bỗng nhớ về tiểu viện xưa cũ, muốn trở về thăm.