Tôi vốn nghĩ chưa đến giờ cơm thì canteen sẽ vắng, nào ngờ tôi đã đ/á/nh giá thấp nhiệt huyết ăn uống của sinh viên đại học rồi. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, tôi và Bùi Hằng mới yên tâm ăn cơm.
Cậu ấy vừa ăn vừa nghịch điện thoại, có lẽ là đang trả lời tin nhắn. Toàn thân cậu ấy toát lên vẻ đẹp phóng khoáng đầy thu hút.
Để không khí không quá ngượng ngùng, tôi định chủ động mở lời phá tan bầu không khí im lặng.
“Đinh!”
Điện thoại tôi lại rung, là tin nhắn từ số lạ kia.
[Ăn cơm đừng lè lưỡi, muốn hôn em một cái.]
Tôi mặt không đổi sắc xóa ngay tin nhắn đi, sau đó ngẩng đầu nhanh chóng quan sát những người xung quanh.
Được rồi, tên bi/ến th/ái này chắc chắn đang ở trong nhà ăn. Phải tóm bằng được hắn, dạy hắn làm người cho tử tế.
Tôi đang âm thầm quan sát thì bỗng có một đàn anh đi tới bàn tôi.
Là sinh viên khoa Mỹ thuật, nghe nói anh ta thay người yêu như thay áo, nổi tiếng ăn chơi.
Từ ngày Bùi Hằng bước vào cổng trường, anh ta đã để mắt tới cậu ấy rồi.
Lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm vào Bùi Hằng với ánh mắt nóng rực: “Bùi Hằng, em cho anh xin wechat được không?”
Bùi Hằng thẳng thừng phớt lờ.
Đàn anh không hề x/ấu hổ, mỉm cười nói:
“Chỉ là làm bạn thôi mà, đừng cảnh giác vậy. Anh thấy chúng ta chắc chắn cùng loại người.”
Cùng loại người?
Bùi Hằng nổi tiếng lạnh lùng, còn bị gắn mác trai thẳng sợ đồng tính. Nói thế chẳng phải chọc vào họng cọp sao?
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, lo Bùi Hằng sẽ thẳng thừng nổi gi/ận.
Nhưng trái lại, cậu ấy chỉ đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng dịu đi:
“Thời Dư, ăn xong chưa?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
“Xong rồi.”
“Ừ, đi thôi.”
Nói xong, cậu ấy đứng dậy rời đi, làm lơ đàn anh một cách hoàn hảo.
Tôi ngẩn người một chút, vội vàng đuổi theo. Len lén liếc lại, thấy đàn anh kia bị phũ đến nỗi tức tối méo mặt, trong lòng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May mà tôi luôn giấu kín xu hướng của mình, nếu không, chắc chắn cũng sẽ bị Bùi Hằng chán gh/ét mất.