Phà Âm Dương

Chương 7

06/05/2025 12:08

Hắc Hắc nhún vai, vẻ mặt dửng dưng như muốn nói "Chuyện này không liên quan đến tôi".

Lão Giang im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Góc phòng, Hắc Hắc cũng đang dán mắt vào tôi.

Tôi cúi gằm mặt nhìn sàn nhà...

Không khí đặc quánh như đông cứng lại, nếu lắng nghe kỹ có lẽ còn nghe thấy tiếng băng giá đang lan tỏa.

Trong đầu tôi đã soạn đủ trăm lời biện minh, nào dám nói thật với bố rằng bóng đen này đã bám theo chúng tôi từ lâu mà tôi cứ giấu nhẹm?

Nhưng mà... Hắc Hắc rốt cuộc là cái thứ gì? Tôi cũng chẳng rõ nữa.

Đại khái cũng thuộc dạng đồng nghiệp với Hắc Bạch Vô Thường chăng?

Trước giờ tôi cố tình lờ nó đi vì hắn chỉ thỉnh thoảng lấp ló, không bám đuôi dai dẳng, lại càng chẳng thèm nói chuyện.

Tiểu Hoa cũng từng dặn tôi đừng tiếp xúc với hắn.

Lần này, hấn không những lẽo đẽo theo tôi đến phòng bệ/nh của ông ngoại, mà còn lần đầu tiên lên tiếng.

"Ừ, bố biết cả rồi." Lão Giang khoanh tay, vẻ mặt đăm chiêu.

"Gì cơ? Bố biết rồi ư?"

"Bố nào không hiểu con gái? Làm sao bố không biết được?"

Tôi... Ông ấy biết từ khi nào vậy?

"Thôi, dù mẹ con nóng tính nhưng bà ấy là người tốt. Con là m/áu mủ của mẹ, sao không giống được?"

Trời ơi... Bố nói nghiêm túc đấy à?

Hắc Hắc trong góc đột nhiên phụt cười, tôi lập tức ném cho hắn ánh mắt sát khí.

Lão Giang cũng bật cười: "Ha ha, đúng rồi đúng rồi! Cái vẻ mặt đó giống hệt mẹ con lúc dọa bố. Ôi giống y đúc!"

Thì ra Lão Giang tưởng tôi đang gi/ận dỗi vì bà Liễu m/ắng lúc nãy, tự than thở một mình à?

"Thôi, đừng để bụng chuyện mẹ con. Có gì tức tối thì kể với bố. Bố sợ con đói nên mang đồ ăn tới trước, giờ phải đi đón bà ngoại rồi. Nhớ ăn nóng đi con."

Khi Lão Giang đi rồi, tôi thở phào vỗ ng/ực: "Trời ơi, suýt nữa là vỡ lở, may mà thoát được."

"Hừ, đồ nhóc ranh! Sợ người sống mà không sợ ta?"

Tôi nghiêng đầu: "Sợ ngài đầy ra đấy, tôi xếp thứ mấy?"

"Vả lại, nếu tôi sợ, ngài sẽ không thu linh h/ồn ông ngoại tôi nữa à?"

Khuôn mặt xanh lè của Hắc Hắc nhìn kỹ thật đ/áng s/ợ, nhưng trực giác mách bảo hắn không phải m/a x/ấu.

"Hừ, ta không tới để thu ông ngoại ngươi. Chuyện này giờ không thuộc phận sự của ta."

Tôi nhướng mày: "Ồ, thăng chức rồi à? Chúc mừng nha!"

Hắn bất ngờ gãi đầu ngượng nghịu: "Tàm tạm."

Tôi lập tức chớp thời cơ: "Vậy... ngài có cách nào giúp ông ngoại tôi tỉnh lại sớm không?"

"Giúp ngươi... ta được lợi gì?" Hắc Hắc nhìn tôi đầy hứng thú.

"Ngài muốn gì?"

"Chưa nghĩ ra, để sau tính. Coi như mày n/ợ ta. Có lẽ... sau này chúng ta sẽ hợp tác."

Tôi nuốt nước bọt, n/ợ hắn thì khác nào tự rước họa vào thân?

Nhưng lại muốn ông ngoại mau tỉnh... Hay là... thương lượng?

"Hợp tác với ngài, tôi được gì?"

"Yên tâm, theo ta thì đương nhiên có lợi."

Nhìn nụ cười q/uỷ dị của hắn, tôi đảo mắt thở dài: "..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
3 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
5 Thần Dược Chương 15
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm