Ngón tay tôi r/un r/ẩy, muỗng cháo rơi xuống bàn.

Ngước mắt nhìn, Thương Xích đang cúi đầu ăn cháo, môi không nhúc nhích.

Tôi vội rút chân về.

Những tiếng lòng cũng biến mất.

Tôi chợt hiểu: Chỉ cần tiếp xúc da thịt với Thương Xích, tôi sẽ nghe được suy nghĩ của anh.

Thương Xích ánh mắt nghi hoặc:

"Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị?"

Tôi lắc đầu lia lịa:

"Không, tôi lỡ tay thôi."

"Ừ, vậy cậu ăn tiếp đi."

Gương mặt Thương Xích vẫn điềm tĩnh.

Nếu không nghe được nội tâm, tôi đâu biết anh lại có thể nghĩ những lời ngọt ngào đến thế.

Khi ngồi trên xe, tôi cố gắng co người lại để không chạm vào cơ thể của Thương Xích.

Nhưng dù cố ý hay vô tình, đôi chân dài trong ống quần tây vẫn áp sát tôi.

[Vợ đeo cà vạt xanh hôm nay đẹp quá.]

[Lát nữa tìm cớ đưa vợ đi may thêm vest, m/ua thêm cà vạt, thắt lưng, giày, đồng hồ.]

[Sao vợ chẳng thèm nhìn mình nhỉ?]

...

Tim tôi đ/ập thình thịch.

Cảm giác bị sếp để ý khiến da đầu tê dại.

Đáng gh/ét nhất là tôi không được lộ sơ hở.

Đến công ty, ngồi vào bàn làm việc, tôi mới thả lỏng sống lưng.

Điên rồi...

Sếp Thương Xích đi/ên rồi!

Cả thế giới này đi/ên mất rồi!

Sao Thương Xích lại thầm thích tôi?

Anh thích tôi ở chỗ nào?

Suy đi tính lại, tôi quyết định giả vờ không biết chuyện này.

Chỉ còn hai tháng nữa là hết hợp đồng.

Đợi nhận được tiền, tôi sẽ nghỉ việc ngay.

Tôi thử tiếp xúc với người khác nhưng chẳng nghe được gì.

Hóa ra chỉ nghe được duy nhất Thương Xích.

Chiều đến, tôi mang tài liệu vào văn phòng Thương Xích.

Cúi đầu đặt hồ sơ lên bàn, định chuồn ngay.

"Đợi đã."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm