“Cô chú chắc cũng gi*t đúng không? Quả.” Tôi nghiến răng hỏi.
“Đúng sao, nếu thế được? Em biết này mến chủ nó cực kỳ, nên thể cách xa được. Thật ra đầu nghĩ việc tr/ộm mệnh em, hết cách rồi, chịu! Chị chỉ đành cư/ớp mệnh em.”
Vì thế hợp với lắm.
Cô hơi quay lại, nhìn những lá xung quanh nói: “Em xem, mười mấy năm mới học khó lắm chứ đùa. Lấy mệnh em, em, sẽ hoàn toàn trở em, xem nó vừa không?”
Nói xong, t/át “bụp” một cái mình, dọa sợ gi/ật mình.
Tôi bỗng nhớ Quả đã mắc chứng mộng du từ khi còn nhỏ, t/át mình khi ngủ, chí còn xuất hiện ở phòng nửa đêm.
Lúc nghĩ rằng Quả tổn thương thần vì mẹ, chí mẹ còn đưa gặp bác sĩ lý, hiệu quả lắm. ra, từ đầu vẫn tỉnh táo, chỉ tôi.
Vì qu/an h/ệ huyết thống, nên từ nhỏ lớn, dù nhìn như con gái tôi, cũng hề nghi ngờ.
Hóa ra, đ/ộc á/c nhất lại thân thiết với mình nhất.
“Bây giờ, sẽ lấy một ít ở lòng bàn nhỏ trong Chuyển thể an rời đi rồi.”
Chị cười rồi lấy ra con d/ao găm đ/âm lòng bàn thứ đẩy mạnh ra, ngã nhào xuống đất, cô bò trong phù lần nữa một tiếng hét lớn cho cô r/un r/ẩy.
“Dừng lại, con yêu nghiệt kia!”
Hóa ra Sở đã đến, anh còn đi một đàn ông trung niên tóc, lẽ “Đại sư huynh” mà Sở thường nhắc đến.
Hai bên chóng lao chiến đấu.
Sở bùa, đại sư huynh roj, Quả vốn chiếm thế nên đã đ/á/nh trúng mấy cái, vì để thoát thân, vô liêm sỉ chống lại đò/n công.
Sở vì sợ thương, chí còn hai lần giúp đỡ đò/n công đại sư huynh.
Tôn Quả ý hôn gió Sở Mạt.
Đại sư huynh cơ ý, quất một roj giữa lưng, phun một ngụm ra ngoài, h/ận nhìn tôi.
“Tôi muốn lấy mệnh Tô các giỏi giữ đi, giữ cho chắc vào.”
Tôn Quả nói liền chạy xa năm rồi dần biến mất.
Đại sư huynh đuổi theo, Sở vội phá phù, ôm từ trong phù ra.
“Tiểu Tân chứ?”
Khuôn căng mức trắng bệch Sở phóng to ra trước khiến mắt hơi choáng váng.