20.
Ta ngước lên bình tĩnh trả lời:
"Bùi Thừa Kiền, ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, còn khả năng."
Ta tâm nữa, quay người đi.
Không nhìn thấy ánh sâu thẳm của rơi trên người ta.
Ngoan cố mà đi/ên rồ.
Vài ngày cung yến, thánh ban hôn được đưa xuống.
Hôn được định ba sau.
Thời gian gấp Vương Chi thì nói:
“Ta sợ vịt chín rồi bay mất.”
Ta nhất thời nghẹn lại.
Năm vốn hôn ước, giữa đường gặp phải tử tuyển phi, thế nên hôn đ/ứt đoạn.
Hắn chế nhạo ta.
Ta cau mày vui: phủ đại xin đừng quên, hai vốn liên minh, chờ tiểu tử lên ngôi, hai vẫn phải hòa ly.”
Ngày nay, bất người ông nào mà dừng chân.
Ta muốn đưa cha nương đi du ngoạn khắp nơi, thăm sông núi lớn.
Vương Chi lông mày nhíu lại, thanh chút chát:
"Ta biết.”
“Ta, thất hứa.”
21.
Nửa sau, a thuận lợi đến Thịnh Kinh, đưa toàn văn xuất thành chào đón.
Sau ban thưởng thăng tiến.
A được nhắc nhở, lúc ban thưởng công lao thể phân được thì phân cho thủ hạ của mình.
Cũng từ danh Vương, nhận danh Vũ Anh Hầu.
Để triệt an tâm, còn giao quân phù trước tất văn võ.
Chỉ quân lính của nghe người mà xem quân phù, trong sớm gia nhập đảng phái của tiểu tử.
Ba vạn mã thuộc về Thừa Kiền ở trước triệt xa hắn.
Cùng với việc tin đồn lần đại thần trong triều khá vị trí tử này.
Vị trí ở của hắn, lung lay sắp đổ rồi.
Mọi thứ diễn cách suôn sẻ trật tự.
Nhưng luôn cảm thấy gì ổn.
Dựa lời nói của Thừa Kiền.
Để Lâm Nguyệt Thư hiểu lầm yêu nàng, tìm nh/ục ng/ược đ/ãi Lâm Nguyệt Thư, công lược thất bại, ngăn cản thể đi, từ thế giới này sụp đổ.
Vậy thì Lâm Nguyệt Thư ở ở Thừa Kiền đuổi cùng tận sao, thậm chí tiếc ch*t con trai mình?
Là Thừa Kiền ở này vẫn thể thật, hay vẫn giấu gì?
Nhưng ở này, sớm đầu trạng ái Lâm Nguyệt Thư, sớm bước hậu kỳ.
Ở giữa cuộc xảy chuyện liệu thế giới này sụp đổ không?
Tất những cảm giác khó hiểu này, người thể giải ra.
Ta tìm đến Vương Chi.
"Ta phải đi người."
Người bình tĩnh cầm cốc uống trà khựng lại.
Đỉnh lông mày của nhíu "Ai?"
"Lâm Nguyệt Thư."
Hắn nghĩ lúc rồi trả "Được, ngày kia gặp ở phủ ta."
Ta hắn: “Chàng sao?”
Hắn nhàn nhạt cười nhẹ: cần hỏi, tin nàng.”
Ta thấy nhói trong lòng.
Bùi Thừa Kiền ở trước bao giờ nói thật với lời, từng nói với chữ thật.
Không phải tin sao?
Người giường chẩm với mười năm, tin ta.
Mà Vương Chi chẳng qua mới tiếp xúc với được vài tháng, bèn nói tin ta.
Ta cụp xuống, giọng nói:
"Cảm ơn."