Nhưng bỏ cuộc, lúc lên cơn mạng còn chẳng nữa là gì. Những ngày Dực cũng đến thăm tôi, Trần Đào nói cậu đi tác xa, tin.
Lời cậu nói hôm đó cứ vấn vương trong đầu, khiến ngày nào cũng muốn gặp Dực. Sau khi nhận được thông báo xuất viện, hối hả đến ty Dực, ngờ lần cậu thật sự đi vắng.
Nằm trên giường bệ/nh ngày muốn tiếp tục vật vờ. Đáp xe đại học, vào dạo chơi thì bị vệ ngăn lại - hóa ra cấm vào tham quan từ lâu.
Bảy năm dường như mọi thứ đều đổi. Cúi đầu lang thang vô ký ức Dực và trong về. Khi tỉnh táo lại, đứng trước khu chung năm xưa hai đứa từng thuê.
Đã đến rồi thì lên xem một chút. Khu đa phần là sinh thuê, len lỏi theo dòng vào thang máy. trước cánh quen thuộc, ổ mã y như trong ký ức.
Tôi như bị m/a ám, ấn mã cũ. Cánh mở Căn hộ bố cục, thậm chí ga trải giường là tấm cũ phai màu. Phòng hẳn thường xuyên dọn dẹp.
Liệu phải Dực? Sao cậu còn lại này? Hôm đó cậu quả quyết nói sẽ lưu Có năm đấy cậu chỉ thuận miệng nhắc tới mà dưới còn nhỡ Cậu gh/ét đến thế, sao còn quay lại này?
Tôi mệt gục xuống giường, úp vào gối. Mùi nồng nặc - phải nước xả vải, mà là mùi mục ẩm đặc trưng trên Dực! Cậu đây.
Tôi hít mạnh ga giường và đắp. Chắc chắn mới đây Dực nằm trên chiếc giường này. Căn ắt còn điều gì. bước đến trước tối - luôn mà chưa từng xâm phạm.
Lục hộp dụng cầm búa tạ ổ khóa. Cánh mở lộ ra giá treo ảnh khổng Trên đó là ảnh tôi: Lúc nấu ăn bị khói che mặt, dựa tường hổ/n h/ển, hút nước ép ở quán nước, đứng dưới gốc hải đường, ngủ say trong này.