Nhà một căn biệt thự nhỏ hợp cổ điển với hiện đại, có thêm một viện. Khi và mẹ đến nơi, trong viện nhỏ kia đã có ít người.
Em họ Tạ Vi chào tôi: "Chị Diệu đã lâu nha.”
"Vi Vi, lâu gặp, em xinh đẹp rồi.” cười đáp nhóc một câu, đó chỉ về đám người, "Bên kia đang làm thế?”
"Đang cả mang Bắc nói đồ cổ đó, thế nhưng em vẫn cảm thoạt nhìn có kì người lắm.”
Nghe nhóc nói như vậy, trái có chút hiếu kì.
"Chị đi thế nào.”
Tôi xuyên đám người đi đến trước đó.
Lần đầu tiên nhìn đó, trong lòng đã réo chuông báo động.
Cái này, kể da sơn vàng hay thân sơn như bị một á/c đen kịt bao bọc.
Tôi tiến gần hơn nữa, tỉ mỉ quan sát trống.
Quá kì chất liệu của này vừa giống da trâu, giống da cừu, mà ngược giống da của con người hơn.
Nghĩ thế, ngón trỏ lướt một trống.
“Này này này, làm thế Ai cho cháu đụng vậy? Làm hỏng có đền Hơn bốn mươi vạn đó!”
Cô cả bụng to cay nghiệt nói, nhìn hề che giấu sự kh/inh thường.
Tôi thu tay trong lòng thầm niệm chú, thổi ngón tay trỏ vừa mới chạm trống, á/c ban đầu vẫn quanh quẩn trên đó dần dần tan biến.
Sau đó, quay sang nhìn “Cô biết này được làm bằng không?”
Bà ta tỏ kỳ lạ quét nhìn tôi: “Cô sao biết được? Cô phải người làm đó.”
Tôi khẽ cười một hai chữ.
“Da người.”
Lời này vừa nói ra, sắc của tất cả người có thay đổi cực lớn.
Ban đầu chỉ ước dán sát để hưởng thụ sự rũ của “đồ cổ”, trong nháy đã lùi xa mười bước.
Khuôn trát đầy phấn của cả bị dọa sợ trắng hơn, bà ta ngạc ngờ nhìn tôi: “Tạ cháu, cháu nói bậy bạ đấy?”
“Cô da người này tà m/a, vẫn nên sớm đi, nếu không, đến khi bên trong quấn lấy e muốn được đâu.”
Tôi nhìn á/c dày đặc, nói sâu xa.