Ngày hôm tỉnh dậy, khi bước ra khỏi vẫn chưa đi, ngồi trong khách làm việc trên máy tính.
"Cậu chưa đi làm à?"
"Sắp đi gập máy tính "Bữa sáng chuẩn bị xong, ăn xong đi làm nhé?"
Tôi lời tỏ tối nóng bừng lên.
Tôi thế đồng ý không?
Tôi nhìn Dật, nhưng gương biểu chút cảm xúc nào.
"Ăn đi."
Bị phát hiện nhìn vội cúi "Ồ."
Ban định nhân lúc đi làm để chút, nhưng chưa kịp đi điện từ bố.
"Vi Vi, con sáng nay bị ngất, bác bảo là huyết n/ão, hiện ấ p ứ u ở bệ/nh viện. Con xin nghỉ để chuyến không?"
Tôi h o ả n g h ố t điện xuống và bắt k i ể m t r tàu cao bên cạnh chút lo lắng, "Sao vậy?"
"Mẹ trong mở dụng vé, cả, Dật, vé..."
"Đừng khóc, sẽ liên hệ xem bè chở cậu không."
Lúc này mới ra khóc.
Chu gọi điện, hoàn toàn bối rối.
Đột nhiên, điện reo lên, là Vũ.
"Vi Vi, cậu ở bệ/nh viện không? lái đưa cậu mười nữa xuống lầu nhé."
Trong lúc này, chẳng tâm gì khác, bên Dật, "Chu Dật, cần nữa, Vũ sắp rồi."
Chu s ữ n g s chút, đó "ừ" cúp máy.
Anh đưa lau nước mắt trên "Nhanh chóng thu đồ, sẽ đi xin nghỉ sau."
Khi bệ/nh viện, ca p h u t h u ậ t kết thúc.
Bà vẫn trong trạng hôn mê, khi nhìn thấy bà đẩy ra ngoài, kiềm chế nổi.
Phương Vũ bước tới an ủi, bác bảo ca m ổ rất thành công, cơ bản là vấn gì."
"Cảm ơn cậu."
Lời cảm ơn này, ra với sự chân thành chưa từng có.
Khi gọi điện, Vũ làm thủ tục.
"P h u t h u ậ t xong rồi, gì đáng lo."
Vé tàu trong hai ngày tới hết xe, nhưng từ chối.
"Đừng phiền phức nữa, lái tới đây m ấ t ba, tiếng."
Nói xong, Vũ hoàn tất thủ tục và bên "Mọi thứ xong rồi, ở trông, cậu đưa vài bộ sạch đi."
Tôi đồng ý, với bên "Tôi thu đồ, nữa nhé."
Bên im lặng lúc, chỉ chữ, "Được."
Trên đường qu/an h/ệ giữa và Vũ, "Hai hẹn hò à?"
"Không có."
Bố thêm gì nữa.
Chu vào ngày thứ ba.
Anh dưới lầu bệ/nh viện, bảo xuống mang lên.
Tôi xuống mới thấy lái đến, cốp chất đầy phẩm bổ dưỡng.
Có quá nhiều câu trong nên từ đâu.
"Sao cậu đây, đây là cậu mượn Sao nhiều thế này, với trước, công ty cho nghỉ à?"
Chu đưa hai cái hộp nhẹ cho "Trả lời từng câu nhé."
"Xe là hôm đây xin nghỉ rồi, ra mắt ba em Còn gì muốn nữa không?"
"Hôm qua đi à?"
"Ừ." bình thản, vé, đành xe. M/ua chưa kịp làm biển số thành này nên nhờ người làm ở thành bên."
Tôi h h ố miệng nhưng nên lời.
Cái gì gọi là nên xe?
Thấy đ ra, thở dài, Vi, muốn trải qua cảm giác hôm nữa. Nhìn gái lên người khác trước mà làm gì Cảm giác đó rất tệ."
Tôi nữa s n g s ố t, "Anh gì cơ, gái? Em á?"
Chu nhíu mày, ai? vấn gì sao?"
Có lẽ tối đó gì khi nhưng thật sự ra.
Nghĩ lúc, chỉ thốt ra được: "Hết rồi."
"Tốt lắm." mỉm cười, "Vậy đi thôi."
Chu bất ngờ, thiệu thế nào.
"Ờm, mẹ... đây là trưởng Dật."
Chu cười, "Chào chú, chào dì, gặp mặt."
Mẹ nhìn sang phản hơn, bảo ngồi xuống.
Đúng lúc đó, Vũ vừa cháo về, thấy s ữ n g n g ư i, "Ồ, đây chẳng trưởng đại học chúng ta sao. Đặc thăm phụ huynh học à?"
Không ngờ hề lảng tránh, ngẩng cười, "Ừ, thăm gái."
Câu vừa dứt, tám con mắt đồng đổ dồn phía chờ câu trả lời tôi.
Da tê rần.
Cúi xuống, "Ừm, là... trai con."