Điện thoại là mẹ tôi gọi đến.
Tôi ra ban công nghe máy, Châu Bách Xuyên vì lịch sự nên không đi theo, nhưng ánh mắt vẫn dán vào bóng lưng tôi.
"Có chuyện gì thế?"
"Tống Ngộ à, em trai con gặp chuyện rồi."
Giọng mẹ tôi nghẹn ngào vang lên qua ống nghe, tôi nhắm mắt lại đầy bực dọc.
"Là chuyện gì nữa? Lại đ/á/nh người à?"
"Nó bị bệ/nh, cần thay thận."
Mí mắt tôi gi/ật giật, lòng dâng lên cảm giác bất an: "Thế thì sao?"
Chỉ nghe mẹ tôi nói: "Tiểu Ngộ, con với nó là anh em cùng mẹ khác cha, con về làm xét nghiệm độ thích hợp đi, c/ứu em trai con."
"Bác sĩ nói tỷ lệ thành công giữa anh em ruột sẽ cao hơn, con là hy vọng duy nhất rồi."
Mẹ tôi liên tục van nài, còn tôi thì im lặng không đáp.
Có lẽ thấy tôi muốn từ chối, giọng mẹ tôi dần trở nên cứng rắn.
"Mẹ biết con có á/c cảm với em trai, nhưng giọt m/áu đào hơn ao nước lã, nó là em ruột của con."
"Mẹ với dượng con đã nuôi con suốt bao năm nay, con ăn cơm mặc áo của nhà này, ít nhất cũng phải báo đáp một chút chứ!"
"Báo đáp của con là đi hiến thận cho con trai cưng của mẹ sao?"
Tôi bình thản hỏi bà một câu.
Sau đó, tôi nhận được câu trả lời khẳng định từ mẹ tôi.
"Đây là trách nhiệm của một người anh!"
"Hồi cấp ba, chuyện con thích đàn ông bị dượng con phát hiện, dượng con không đuổi con đi, ít nhất con cũng phải nhớ ơn này chứ!"
"Nếu không thì một tên bi/ến th/ái như con giờ đã thành kẻ đầu đường xó chợ rồi!"
Đột nhiên cảm thấy kiệt sức, tôi đưa tay che mặt, sau một lúc mới bình tĩnh đáp: "Con không thấy cái ơn đó đáng để con hiến thận."
"Đừng tìm con nữa, con từ chối làm xét nghiệm."
"Mẹ cứ coi như con đã ch*t rồi đi."
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy rồi block số của bà.
Ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh sao, lòng tôi chợt trống rỗng.
Hồi tiểu học, cha tôi qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn, mẹ tôi nhanh chóng tái hôn.
Ban đầu cha dượng còn đối xử tử tế với tôi vì mẹ tôi, nhưng khi đứa con ruột của họ ra đời, mọi thứ đều thay đổi.
Tôi trở thành kẻ thừa thãi trong nhà.
Cha dượng coi tôi như người xa lạ, mẹ tôi thì thiên vị cậu em nhỏ, cho rằng nó mới là tương lai của gia đình.
Về sau em trai lớn lên, trở nên hư hỏng như bị q/uỷ ám, bản tính x/ấu xa.
Nó nghĩ tôi cư/ớp mất mẹ nó, muốn hại nó, cho rằng tôi là điềm gở.
Thế là nó tr/ộm tiền của cha dượng rồi vu oan cho tôi; nó xem sách bậy rồi lại bảo là tôi cho; nó cố tình ngã rồi giả vờ khóc lóc nói do tôi đẩy...
Cha dượng càng gh/ét tôi, mẹ tôi càng không bênh vực. Họ chỉ vô điều kiện nuông chiều đứa con ruột của mình.
Tôi từng cố tranh luận, nhưng lại bị mẹ tôi hất tay đuổi đi.
Bao bất công chất chồng khiến tôi của thời niên thiếu càng thêm ngột ngạt và trầm lặng.
Đến năm cuối cấp ba, cha dượng lại nghi ngờ tôi tr/ộm tiền, xông thẳng vào phòng tôi.
Rồi phát hiện mấy cuốn sách về đồng tính trong ngăn kéo.
Cái ngày đó, tôi thấy ánh mắt kh/inh gh/ét từ cha dượng và mẹ tôi, cùng vẻ hả hê của đứa em trai.
Tôi biết, nó cố tình.
Nó muốn đuổi tôi đi, coi tôi là kẻ th/ù.
Sau chuyện này, cha dượng vì thể diện nên không đuổi tôi đi. Đuổi con riêng của vợ sẽ bị thiên hạ dị nghị.
Nhưng bát đũa tôi dùng đều bị khử trùng nhiều lần, để riêng một chỗ.
Thậm chí đồ đạc tôi chạm vào, họ đều gh/ê t/ởm không muốn đụng.
Tôi bình thản im lặng, nhẫn nhục chấp nhận tất cả, sau đó nhanh chóng xin vào học nội trú.
Sau khi thi đại học, tôi đi làm thêm 2 tháng rồi dùng tiền ki/ếm được tự lên thành phố học đại học.
Đến tận năm thứ hai đại học, tôi chưa về nhà lần nào, họ cũng chẳng cho tôi một xu tiền sinh hoạt hay học phí.
Vì thế, tôi chưa từng biết cảm giác được yêu thương là gì.
Châu Bách Xuyên nói đúng, tôi thiếu thốn tình thương, tôi đáng thương.
Tôi khao khát có người tốt với mình.
Nghĩ đến đây, tôi gạt đi vẻ thất thần, quay sang cười tươi ôm lấy Châu Bách Xuyên.
"Sao thế?"
Cậu ấy nâng mặt tôi lên, trầm giọng hỏi.
Tôi mỉm cười: "Không có gì, chỉ hơi mệt thôi, chúng ta đi ngủ sớm đi."
Sợ cậu ấy hỏi tiếp, tôi vội vùi mặt vào ng/ực cậu ấy.
Ít nhất, Châu Bách Xuyên sau khi mất trí nhớ đang đối xử rất tốt với tôi.
Điều này với tôi tựa như giải đ/ộc đắc từ trên trời rơi xuống, là giấc mộng đẹp ngắn ngủi mà tôi chẳng muốn tỉnh giấc.