Sau khi nói tay, tôi lập tức chặn mọi liên của Thanh Dã.
Một cơn âm ỉ lan tỏa trong ng/ực.
Kỳ thực, chuyện này còn được gọi là thất tình.
Cũng chỉ đ/á/nh món đồ chơi yêu thích mà thôi.
Từ nhỏ tôi đã từng sở hữu thứ giá.
Hồi bé thèm những chiếc nơ cài xinh xắn của bạn bè, nhưng hoàn cảnh khó khăn buộc tôi phải giấu kín sự thèm ấy.
Mẹ tôi đi làm chăm sóc tôi đã vất vả, tôi không làm thêm phiền lòng.
Tôi hiểu rõ, đổi vận.
Chỉ học.
Học đến quên ăn ngủ, vào ngôi trường đỉnh T đại, đổi đời.
Tôi nén hồi lâu mà tâm trạng vẫn không khá hơn.
Đêm xuống, gối hoắc, tôi trằn trọc.
Thiếp đi lúc nào không nửa đêm gi/ật tỉnh giấc.
Một giác rần kỳ xộc thẳng vào cơ thể.
Tôi bật mở tròn mắt, vạt chăn, hít thở gấp gáp.
“Ch*t ti/ệt! Sao cứ sờ soạng này?! Lẽ nào hiệu giác chuyển sang người rồi?!”
Chỉ lát sau, tôi đã nằm sấp trên giường, thân hình căng cứng cây cung, toàn thân bứt khó chịu.
Giờ thì phải nghi ngờ, hiệu giác đã chuyển sang tôi thật rồi.
‘C/ứu!’
‘Thẩm Thanh Dã tên khốn, anh làm trò q/uỷ Mau ngừng đi!’
Vật vã ngồi dậy, tôi với lấy điện thoại.
Định tin cho anh, nhưng ngay lập tức mặt điện thoại xuống, răng môi dưới.
‘Không được! Đã nói rồi, không liên nữa!’
‘Tuyệt đối không để anh biết chuyện giác với gối ôm!’
Cơn ngứa ngáy trên người đột nhiên biến mất.
Tôi thở phào thì điện mạnh hơn xông thẳng vào cơ thể.
‘Ch*t thật!’
‘Hức~ Phải nghĩ đòi mèo thôi, hu hu…’
Vừa cam chịu giác kỳ quái, tôi thầm rủa:
‘Khổ thân, này thì làm sao được?’
Đang bực bội vì ngủ, đột nhiên mọi chuyển trên người ngừng bặt. đó, từng nhịp vỗ nhẹ vào lưng vang lên đặn.
Như đó dỗ dành tôi ngủ.
Kỳ thay, tôi vào giấc say dưới những cái vỗ trẻ con ấy.