Liên giữa hai nhà cứ ra.
Khi ông nội nắm đặt trong ấm áp rộng rãi Nhân, trong tràn đầy vui mừng, nhìn ánh ông nội, lời tuyệt cũng nói nên lời.
Chu vẫn vẻ ân vậy, nắm ch/ặt vẻ mặt nghiêm túc nói với ông cụ: "Ông nội ông yên tâm đi, con nhất đối xử với Tống Tống."
Tôi hơi kinh ngạc, gọi "Tống đặt cho con mèo trêu chọc mỗi gi/ận hoặc giễu hét lên.
Nhân dịp hơi nhiên.
Dường với sự tập trung siết ch/ặt cù đầu nhìn anh.
Trong buổi tiệc nay thật bộ vest bó sát lên vóc mảnh mai anh, luôn kiểu người g/ầy mặc quần m/ập mạp cởi quần áo.
Anh cúi đầu ghé sát bên tai nhàng nói: "Chuyên tâm đi, lần siết nữa thì phải em."
Có uống rư/ợu, hơi thở nóng hổi vẫn nặc mùi rư/ợu, đôi hoa đào ngấn chịu nghiêng đầu.
Nói thích hợp lắm, nhưng... quả thật vốn tự ái.
Mặc dù nhân vật chính bữa tiệc tối nay Nhân, liên tục đi đi loanh quanh vài vòng, lại uống ít rư/ợu, thật sự buồn bực, nên nói với tiếng đi ngoài dạo chút.
Tôi lan can ban công, đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời đêm hiện lên màu xanh đậm dày đặc, mực vẽ chiếc cọ lớn.
Gió thổi hơi lạnh, trong đầu xẹt nhiều hình ảnh, giống đang chiếu phim, từ lúc nhỏ chạy lại giữa hai nhà họ Tống họ Chu, đến ba mẹ xảy n/ạn xe, đến đầu tiếp ty, đến chính đầu tiếp Tống thị, rồi đến tình trạng bây giờ.
Từng cảnh, bị đoạn.
"Ặc, nhớ Chu quá đi." lẩm bẩm câu.
Đột nhiên đầu vai phủ chiếc khoác, quay đầu nhìn, Nhân, nhỏ giọng cảm ơn.
Giữa hiếm trầm mặc, suy rồi thật sự quyết kết với em?"
Anh nới lỏng cà vạt, cởi bỏ cái cúc áo, ngược lại "Sao vậy, sao?"
Tôi cười nói: "Được lại được, chỉ điều bị vài người biết thì buồn ch*t được."
Chu nhíu mày, vẫn kiềm mà "Mỗi lần giải thích với em, em luôn tin, em bây giờ?"
Tôi dừng lại, thầm chẳng thì sao, kẻ x/ấu đi tố trước.
Tôi cãi nhau với ngày cũng đi tranh luận những đó, chỉ đổi tài: "Cậu chủ vậy, mà sớm đưa mình nấm mồ tình yêu sớm thật sự cam tâm sao?"
Chu quay đầu nhìn "Cô Tống vốn dĩ xinh hẳn khí đúng, hơn nữa nấm m/ộ gì đó cuối cùng chưa tới, ai mà biết được."
Môi răng nghiến ch/ặt lời nói anh, chẳng đang mai rằng cũng nấm m/ộ tình yêu?
Ta bĩu môi, hơi lấy lấy trả lại cho anh, lại cứng đờ trong nháy mắt.
Chu nhìn lấy lại đứng động, ghé sát lại hỏi: "Em vậy?"
Có cuối cùng nhìn vành tai đỏ bừng khuôn mặt nóng bừng sự bối rối nghiêng đầu nhìn thoáng hiểu được.
Hôm nay mặc bộ lễ phục màu đỏ, khóa chỉ thiết kế dây ruy băng lưng, vừa vội vã lấy nút móc dây ruy kéo phỏng chừng động lỏng ra.
Tôi vừa nói bảo vòng phía giúp chút, đưa ôm từ phía trước giúp tháo gỡ dây ruy băng ra.
Vai rộng, vì thường xuyên tập khiến cơ nhỏ chắc.
Đầu hơi vai dường giây tiếp theo lên.
Không rồi, tim đ/ập nhanh quá, hy nghe nhịp đ/ập tim.
Đang lúc tâm trạng rối bời, thì nghe giọng nói buồn bực bên tai: "Chu ai vậy?"
Tôi kịp phản ứng, "Hả?"
Kết quả người lại nói lời nào, ta suy lát, hiểu nghe câu tự lẩm bẩm lúc nhất thời nghẹn lời.
Giải thích thế đây?
"À, người bạn, quen." Cuối cùng chỉ giải thích cách mơ hồ.
"Em người bạn mà quen?" Hiển nhiên tin.
Tôi vừa nghe câu nói rằng hiểu rõ lắm.
Nghĩ hừ tiếng: "Mới quen, biết cái gì lạ chứ"
Tôi thừa nhận, quả thật hơi trả Tri tiếp cận nhau.
Tôi đứng mỏi chân, nhàng cử "Xong chưa?"
"Xong ngay."
Chu lại gây rối hồi, buông ra.
"Anh em đều biết rõ cuộc nhân nghĩa biết em mạnh mẽ, thích bị bảo kết can thiệp cứ em vẫn lo em ước."
Ánh tỉnh táo kiên định, giỡn nào.
Tôi suy hồi kịp phản ứng, đây đang giảng giải cho tôi.
Hứ, rốt cuộc ai đây thích bị chứ? Nói nghe hay lắm, cái sợ chừng tiện cho cùng Tri đấy.
Sau sự kia, cố vô tình đầu dắt theo Tri đi thị, cũng nói bóng nói gió nói gió với cô ta chú đúng hẳn hiểu rõ trường mình.
Trước bộ thèm ý, nay hôn, ở bên ngoài cũng cột cùng chỗ, truyền scandal, ngay lời bình luận cũng tốt.