Chúng tôi bước vào một phòng riêng khác.
Ba người, mỗi người ngồi ở một góc, tạo thành thế "tam quốc phân tranh" kỳ lạ và căng thẳng.
Lục Tự Thần là người mở lời trước: "Đám cưới tôi đã chuẩn bị xong rồi, vest cũng sẽ gửi đến trước. Đến lúc đó chỉ cần Thịnh Ninh xuất hiện đúng giờ là được."
Bố tôi lập tức cười tươi như hoa, vẻ mặt hớn hở vô cùng: "Được được được, vậy làm phiền Lục tổng rồi. Thằng Ninh nhà tôi tính khí không tốt, mong cậu bao dung nhiều hơn."
"Ngài gọi tôi là Tự Thần là được, bố vợ."
Hai chữ "bố vợ" rơi vào tai tôi, chói tai đến cực điểm. 
Tôi bật cười khẩy: "Bố vợ cái gì mà bố vợ! Tôi đồng ý hồi nào?"
Bố tôi nhướng mày:
"Người ta gọi tao, tao đồng ý là được rồi!"
Gân xanh trên trán tôi gi/ật giật.
"Cưới là cưới tôi chứ có phải ông đâu! Sao không hỏi xem tôi có đồng ý không hả!"
Giọng tôi rất tệ.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Ông già cố cười gượng cho qua chuyện, nhưng tôi chẳng cho ông ta cơ hội.
Không khí như sắp bùng n/ổ.
Lục Tự Thần nhếch môi, nói: "Bố vợ, để tôi nói chuyện riêng với Thịnh Ninh một chút."
"Ờ… được được."
Ông già vội vã chuồn ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tôi nhìn hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Thịnh Ninh cũng là tên để anh gọi sao?"
"Nếu không thì gọi là gì?—Chồng à?"
Tôi sững người một giây, rồi nổi kh/ùng: "Đm, anh có bị th/ần ki/nh không?!"
Lục Tự Thần nhún vai: "Xin lỗi, đùa thôi. Nói chuyện nghiêm túc nào."
Tôi cố nén cơn tức, buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Cưới xin miễn bàn."
Nói xong tôi đứng dậy, định rời đi.
Ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa—
Giọng hắn vang lên sau lưng, khiến tôi sững lại tại chỗ.
"Nước A, quán bar XX, ba mươi triệu."
Mẹ nó!!