Cô lê cơ thể chưa hết bệ/nh, bước nhanh gần như thể theo chân lũ thây m/a Plants vs Zombies, giơ tay định t/át vào ta.
Nhưng không ngờ này lại phản ứng cực kỳ nhanh, tóm lấy cổ tay cả, mà ngẩng đầu hai nhuốm tia nhìn chòng chọc vào mẹ mình.
Cánh tay tóm ch/ặt nháy bệch do nghẽn bà đ/au mức la vẫn bới.
"Á… mày muốn ch*t à Đình! Thả cho bà đây! Lương Nghị, coi ngoan kìa, sắp trời luôn rồi!”
Chú lùng quan toàn bộ quá này đi bên cạnh Đình. Theo tiếng "lách ông bật bật lửa châm điếu Ông mạnh một hơi, vừa định tiếng thì nhiên hét toáng một tiếng.
Cô vội vàng tay ra, gấp rút chui vào góc, vẻ sợ sệt nhìn về chú cả.
"Mang đi! Mang đi!”
Chú ngơ người.
Thế lại nghĩ rằng bố mình dọa sợ.
"Xem hiện nhà này cũng chỉ có mình lý được nhóc ch*t ti/ệt này.”
Sau đó, bà sang nói với tôi Tạ Vi chất giọng không mấy tốt đẹp.
“Hai đứa tính ở nhà tao làm gì nữa! Đi đi!”
Tôi nhìn sâu về Gia một rồi đi ngoài.
Ra khỏi sân nhỏ nhà cả, Tạ Vi một hơi dài, bắt đầu huyên thuyên không ngừng.
“Ôi mẹ ơi! Sắp tức ch*t người nhà này áp lực!”
“Chị Diệu, chị nhìn thấy không? Ánh nhìn vừa rồi đ/áng s/ợ ch*t đi được, bây nhớ lại cũng cảm thấy lưng ớn lạnh.”
“Chị Diệu, chị nói xem có mất tích q/uỷ quấn thân rồi không?”
“Không được, cứ cảm thấy ở đây thì người lạ, bây đặt Chị Diệu, chúng rời khỏi nơi nay đi.” Nói bé lấy điện thoại vào phần mềm đặt xe.
Tôi bèn giơ tay cản.
“Có q/uỷ quấn thân không, lại xem xem không biết rồi sao?”
Tạ Vi mở hai mắt, hồi lâu sau, chạp tiếng.
“KÍCH THÍCH NHA!”