Chúng cùng nhau bước vào hòa giải.
Tôi ngờ, lần tiên bước vào hòa giải ở đồn sát lại để... nói chuyện với một đứa trẻ con.
Nữ sát nhẹ nhàng nói với Lục Khiêm Ân:
"Khiêm con có nói thêm một chút con không?"
Thằng bắt kể rành rọt:
"Mẹ tên Quý Thư nay 23 tuổi, đang ở Đại Du Hoa."
"Ông ngoại tên Quý Thanh Hà, bà ngoại Mẫn Trân..."
Tôi há hốc miệng nó.
Mấy thông tin nó nói ra… hoàn toàn trùng khớp với tôi.
Tôi bắt nghi ngờ nghiêm túc:
Chẳng lẽ nhóc từng xem hồ sơ cá nhân mình?
Nó còn bổ sung thêm:
"À mấy trước đ/ập đầu, bác nói có rối trí nhớ."
Nữ sát quay sang tôi, hỏi:
"Việc có không?"
Tôi bất lực gật đầu.
Tuần trước quả có t/ai xe, va chạm khá mạnh.
Bác từng nói có rối trí nhớ thời.
Nhưng dù sao đến nỗi quên mất việc mình có con hay chứ?
Tôi đang giải thích thêm thì đã nước mắt ròng ròng, giọng ngào đ/au khổ lắm rồi:
"Đều tại tốt, tự đi lạc... Cô sát cô đưa đi. Cháu nhớ đường mà, biết nhà ở đâu!"
Cái giọng thút thít thương nó chuẩn viên nhí.
Sau đi đóng phim thì uổng.
Đúng lúc đó, nhận tin nhắn từ nhỏ bạn Lý Du Nhiên:
"Thư lễ giải sắp bắt cậu đang ở đâu vậy?"
Lúc mới sực nhớ nay trường chức lễ giải, mà lại đại diện sinh viên lên phát biểu.
Không trễ được.
Có vẻ… muốn khỏi thì phải thời con" trước đã.
Tôi giả vờ bừng tỉnh:
"À… nhớ rồi. Đúng con đấy. Là sơ ý nên đi lạc."
Sau đó cúi xin lỗi:
"Thật ngại quá, sát ạ, đã làm mọi lâu vậy."
"Bây giờ… có đưa chưa ạ?"
Trước khi đi, nữ sát còn cần dặn dò:
"Lần sau nhớ thận hơn nhé. Khi ngoài, nhất phải con cho kỹ…"