5.

Thời khắc quyết định đã đến, lại một lần nữa tôi từ chối yêu cầu gặp mặt của Sở Tầm Dật và chia tay với cậu ta.

"chúng ta chia tay đi!"

"Sao vây, bảo bảo?"

Tôi cũng không thể nói rằng tất cả những điều này đều là dối trá!

"Chúng ta không hợp nhau."

"Nếu đã muốn chia tay thì nên trực tiếp nói rõ ràng."

"Tôi đã nói không gặp thì là không, cứ vậy đi!"

Lúc trước vì để chỉnh Sở Tầm Dật, tôi đã m/ua một cái máy biến âm.

Mỗi lần gọi điện thoại, tôi đều dùng biến âm.

Bên kia điện thoại, Sở Tầm Dật đột nhiên cười khẽ.

"Tôi không đồng ý, đàn anh, anh cho rằng anh có thể chạy thoát sao?"

Da đầu tôi lập tức tê dại: "Ý anh là sao?"

Lúc này cửa phòng nghiên c/ứu mở ra, bóng dáng Sở Tầm Nghĩa xuất hiện ngay ở cửa.

Cậu ta đang cầm một chiếc điện thoại di động trên tay, hiển thị đang gọi điện.

Hôm nay tôi đã x/á/c nhận chắc chắn rằng không có ai đến phòng nghiên c/ứu nên tôi mới đến đây.

Tại sao Sở Tầm Dật lại đến đây? Có lẽ nào cậu ta đã nói dối tôi?

Tôi thấy cậu ta khóa trái cửa và bước từng bước về phía tôi.

Từng bước chân không nhanh không chậm đều dẫm vào tim tôi.

Thân hình cao lớn của Sở Tầm Dật khiến cả không gian trở nên chật chội.

Tôi vội vàng đứng dậy nhưng lại bị vấp chân và ngã xuống ghế.

"Cậu muốn làm gì?"

Lúc này Sở Tầm Dật đi tới, khoá tôi vào ghế.

"Không có gì, đàn anh, trong game anh gọi tôi là chồng, sao bây giờ không gọi?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm