Nhất Thiên Phong Tuyết

Chương 9

04/04/2024 14:45

9

Ta không ngờ Thôi Chiêu sẽ thích bức tranh này.

Nhưng bức tranh này vốn là vẽ cho hắn.

Thôi Chiêu mặc dù là đích trưởng tử nhà họ Thôi của đất Thanh Hà, nhưng từ nhỏ đã theo sư phụ đi du ngoạn bốn phương, tất cả sách trong thư viện từ Giang Nam đến Tây Bắc hắn đều từng đọc qua, những ngày tháng ở lại Thượng Kinh cũng không nhiều.

Hai năm nay lại còn rèn luyện trong quân doanh Tây Bắc.

Đao ki/ếm không có mắt, bà cụ nhà họ Thôi vì chuyện này đã khóc không biết bao nhiêu lần, chỉ đợi ta đến tuổi cập kê là sẽ thành hôn với hắn, giữ trái tim vốn phiêu bạt muôn nơi của hắn về mới yên tâm.

Nhưng ta cảm thấy, hành quân đ/á/nh giặc cũng chẳng có gì không tốt.

Các khuôn phép cứng nhắc của Thượng Kinh trước nay chưa bao giờ trói buộc được Thôi Chiêu, hắn vốn là người ôn hòa mà tự do như vậy.

Ta làm trái ý của nhà họ Thôi, tốn công tốn sức mấy tháng trời, mới vẽ xong bức Tẩy Binh Đồ này.

Nhằm chúc hắn sớm ngày được như thiên binh khải hoàn, cầu được ước thấy.

Nhưng ta không ngờ, ta lại đợi được tin từ hôn của hắn. Bức tranh này cũng chẳng thể đem tặng, quanh đi quẩn lại, bức họa cuối cùng vẫn rơi vào tay hắn.

Ông cụ trên đài cao đã chỉ cho Thôi Chiêu chỗ của ta.

May mà ta đang đeo mạng che mặt, bèn vội vàng quay người dẫn tỳ nữ rời đi.

Chuyện đã đến nước này, sao còn phải gặp mặt là gì, chỉ càng gây thêm rắc rối cho nhau thôi.

Ta vừa bước chân lên cầu đ/á, Thôi Chiêu đã đứng phía sau gọi vọng đến, bất đắc dĩ đành quay người lại.

Thôi Chiêu mười tuổi đã dám nhận lệnh đi sứ, lúc này giọng lại khàn khàn, hắn nói: “Tại hạ, Thôi Thị của Thanh Hà, xin hỏi cô nương là tiểu thư nhà nào?”

— Không biết cô nương, đã có hôn phối hay chưa?

Đây mới là câu hắn thực sự muốn hỏi.

Ta tự biết không thể trốn tránh được nữa, chỉ có thể quay người bước lại.

Trùng hợp người b/án hoa đăng lướt ngang qua ta, góc hoa đăng vướng vào mạng che mặt vô tình kéo nó rơi xuống.

Gió đêm rong ruổi nơi tàng cây ngập sắc hoa, gió thổi nhẹ, ánh sao như mưa trút.

Chẳng qua cũng chỉ là chuyện của một khắc thoáng qua, ta nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thôi Chiêu, hoa đăng sáng rọi lướt qua, nét lo âu bỗng biến thành sửng sốt.

Ta rụt tay lại vào trong ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Thôi công tử, lâu quá không gặp.”

Đời này Thôi Chiêu c/ăm gh/ét nhất là khuôn phép.

Trước giờ chưa từng nghĩ đến vận mệnh sẽ trêu đùa hắn như thế.

Hắn không thể ngờ được, họa sĩ hắn thích từ cái nhìn đầu tiên, lại là vị hôn thê cũ mà hắn đã tự mình từ hôn.

Hắn bỗng chốc trầm mặc, rồi cất lời: “Nghe nói xưa nay học viên nữ đều sẽ đặt tranh ở Thừa Đức Lâu, năm nay không hiểu sao lại có thay đổi.”

Ta im lặng nhìn hắn: “Không phải thay đổi ở học viên nữ, mà là thay đổi ở ta.”

“Từ sau khi bị từ hôn, ta đã không thể đến trường nữa, tranh cũng không được phép vào Thừa Đức Lâu, nên mới phải dùng đến cách này.”

Thôi Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin là thật, từ nhỏ hắn đã du ngoạn bốn phương, chưa bao giờ nghĩ đến việc, ở Thượng Kinh, một câu từ hôn của hắn, lại có thể ch/ặt đ/ứt tất cả đường lui của ta.

Ta suýt thì không cầm được nước mắt:

“Hôn ước từ nhỏ, vốn không phải ý muốn của ngài, ta hiểu. Một nữ tử như ta, không được ngài yêu thích, ta biết.”

“Nhưng Thôi Chiêu à, ngài có từng nghĩ đến, ta phải làm sao không?”

Nghe nói công tử nhà họ Thôi, lòng mang thiên hạ, công trạng lập được có đếm cũng không xuể.

Chỉ là hắn…

chưa từng thương hại ta mà thôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
2 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
4 Thần Dược Chương 15
11 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm