Mùi thịt dần lan khắp căn phòng. Tôi cúi đầu, r/un r/ẩy không ngừng. Tóc tai, quần áo mẹ vẫn ướt nhẹp, lấm lem bùn đất – chứng cứ rõ ràng cho việc bà vừa từ ngoài cửa sổ leo vào. Tôi không hiểu bà làm sao có thể trèo lên tận tầng năm, nhưng chừng đó đã quá đủ để khiến tôi kinh hãi.
Tôi mải nghĩ cách thoát thân, nhưng mẹ chẳng rời mắt khỏi tôi. Căn bản tôi không có cơ hội.
Vậy… tôi phải làm gì với bà?
Làm sao… để gi*t bà?
Hình ảnh cái ch*t kỳ dị của bố chợt hiện lên, ánh mắt tôi dừng lại nơi nồi canh thịt đang sôi sục. Nhưng làm sao bắt mẹ ăn được đây?
Trong đầu tôi liên tục tính toán, lên kế hoạch. Nhưng canh đã chín. Mẹ không hề gọi tôi, chỉ lặng lẽ múc một bát, bưng ra, lướt đi như bóng m/a rồi đặt ngay trước mặt tôi.
“Tiểu Mộc, mau ăn đi. Ăn xong… còn nữa.”
Tim tôi thắt lại. Tôi siết ch/ặt tay, dồn hết dũng khí, đứng bật dậy:
“Mẹ… chúng ta cùng ăn nhé!”
Giọng tôi run bần bật, câu nói đó như rút cạn hết dũng khí. Tôi đứng trước mặt mẹ, kh/iếp s/ợ nhìn bà, toàn thân mềm nhũn không thốt nên lời.
Bà g/ầy gò đến mức mặt mũi nhăn nhúm, khó lòng nhận ra dáng dấp hiền từ ngày xưa. Từ khi bố ch*t, bà đã biết tôi phát hiện ra bí mật gì đó rồi.
Ánh mắt mẹ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa quái dị vừa gh/ê r/ợn. Tôi có thể nghe rõ cả tiếng thở run lẩy bẩy của chính mình. Mãi lâu sau, mẹ mới cất lời:
“Mẹ không đói. Con ăn đi.”
Cứ như bao bậc bố mẹ khác thường nhường phần ngon cho con. Nhưng lúc này, “phần ngon” lại chính là bát canh thịt quái dị, có thể gi*t ch*t tôi.
Và tôi… không thể nào từ chối.