2.
Tình hình nguy cấp, tất nhiên để ý tới giọt đó, vàng ngoài phụ hỏi cho rõ tình hình.
Phụ ủi ta, vách núi đó cao, Hoàng thượng phái người đi rồi.
Những đó, gần như một giấc ngon, từ sáng đến tối tụng kinh cầu phúc, Thái bình vô sự.
Có lẽ cầu nguyện lải nhải của ồn đến tai Bồ T/át, khoảng một tháng sau Thái về, nghe hắn thương nặng, chưa hồi phục hoàn toàn.
Ta vui sướng vạn phần, quan tâm đến việc thay bộ y phục mang món ttrang sức lộng như thường bước từ Phật đường, một thường phục tiến cung.
Là vị khách thường của thậm chí lệnh bà tai Hoàng cung vậy nên thể tới trước Thái gặp bất cứ ngoài ý muốn bên ngoài.
Lý Hà, thị vệ trưởng của Cung lại, khó khăn nói: “Khương cô nương, bên tanh nồng nặc, tốt hơn hết người đừng nên vào.”
Ông là một người trung thành thật thà, sau khi xong này bản cảm ngượng tượng như bản việc gì đó trái vậy.
Từ thái độ của cảm gì đó đúng, thành nói: “Lý nhân, là lai của Thái tử, chàng thương, nhiên phải thăm chàng ấy, sợ m/áu, xin ngài hãy để trong.”
Lý quả thực nghĩ do gì khác để trong, tránh đường một vẻ mặt kỳ quái.
Ta cố gắng tỏ thật bình tĩnh cảm lo lắng vô cùng, cửa bước vào, thế nhìn một cô nương xinh đẹp, trên tay đang một bát th/uốc một chiếc thìa, cho Thái uống th/uốc.
Ta đứng sững lại.
Cô nương đó đứng quay về phía ta, một chút cũng nhận sự tồn tại của ta, thế Thái nhìn ta, hắn ngước mắt lên nhìn ta, mắt xa lạ cảnh giác.
“Ngươi là ai? Lại thể tự tiện Cung?”
Vì sao hắn hỏi như vậy? Hắn nhớ sao?
Ta mơ hồ chút bối rối, cố gắng duy vẻ tao nhã của một tiểu thư quý tộc, nhẹ nói: ca ca, là hôn của huynh, đích nữ của Khương Khương Hoài Nguyệt.”
Thế khuôn mặt hắn nên tái nhợt, hắn nhìn vàng giải thích cô nương kia: “A Anh, biết cô ta, thích cô ta, nàng đừng hiểu lầm.”