Hắn dường như chỉ liếc một cái liền nhìn thấu thân phận ta:
“M/a ma, phiền đi theo ta một lát.”
Ta có phần do dự, nhưng thân thể lại không chịu kh/ống ch/ế, cứ thế bước theo hướng hắn dẫn.
Đến một góc vắng người, hắn chỉ vào tay ta:
“M/a ma tuổi tác sao có đôi tay trắng trẻo non mềm như vậy được?”
Rồi từ trong ng/ực lấy ra một bình cao, thoa lên tay ta. Chớp mắt, làn da nhăn nhúm như đã trải qua năm tháng.
“Th* th/ể của 'Quý phi' ta có thể giúp ngươi xử lý. Ch*t đi là một cung nữ thì dễ, chứ một quý phi, còn phải thoát y kiểm tra. Dung mạo mảnh mai mềm mại của Thục Quý phi, há để thân x/á/c thô kệch của một bà lão giả mạo được?”
“Ngươi muốn ta làm gì?” – ta hỏi.
Vệ Hằng khẽ mỉm cười:
“Đợi khi ngươi b/áo th/ù xong, hãy vì ta mà làm việc.”
Ta không hề chần chừ đồng ý. Mất đi A nương, nhân thế này ta chẳng khác gì cọng bèo trôi dạt sống sao cũng được.
Chúng ta hẹn gặp nhau đêm đó tại Đài Quan Tinh. Quả nhiên Vệ Hằng có th/ủ đo/ạn: chiều hôm đó hắn vào tâu với Hoàng đế rằng Thục Quý phi bị tà khí nhập thân, phải đích thân hắn trừ tà rồi hỏa th/iêu mới mong quốc vận hưng thịnh.
Chỉ một lời ấy, một Quý phi đường đường liền bị bí mật th/iêu x/á/c. Hạ táng nơi hoàng lăng chỉ là một cỗ qu/an t/ài rỗng.
“Người tiếp theo là Hoàng hậu, đúng không?” – Vệ Hằng nhẹ giọng hỏi, rồi đưa ta một lọ đ/ộc dược.
“Không màu, không vị. Chỉ cần dính một chút, xươ/ng tủy sẽ đ/au nhức đến tận tim gan, vạn y vạn dược cũng chẳng dò ra nguyên nhân. Ngươi chỉ cần thoa lên cổ tay, lúc hầu hạ Hoàng hậu chải tóc là được.”
Hắn lại đưa thêm một lọ đan dược:
“Là Tẩy Tủy Đan, thoa lên da có thể khử mùi. Mùi hương ngươi dùng quá nồng, đến cả da cũng nồng nặc mùi thơm, khó ngửi ch*t đi được.”
Hắn phẩy phẩy mũi, vẻ khó chịu.
Ta: “…”
Những ngày sau đó, ta đều bôi đ/ộc dược lên tay, rồi vào cung hầu hạ Hoàng hậu chải đầu rửa mặt.
Ba ngày sau, chất đ/ộc tích tụ bắt đầu phát tác, Hoàng hậu chân đ/au không xuống nổi đất.
Rồi là nhức đầu như búa bổ, đ/au đến mức th/ần ki/nh như đ/ứt đoạn, lăn lộn trên đất không còn vẻ gì của mẫu nghi thiên hạ chẳng khác nào một con chó mất nhà.
Chỉ mười ngày, Hoàng hậu đã g/ầy rộc thành hình th/ù quái dị. Bao nhiêu Thái y đều không thể chẩn ra bệ/nh căn.
Bất đắc dĩ, Hoàng hậu đành triệu Vệ Hằng đến. Nàng nghi mình bị tà vật ám thân.
Nàng còn nói có lẽ là oan h/ồn của Thục Yên Nhi trở về quấn lấy mình.
Ta càng nghe càng gi/ận, nàng thậm chí không một lần nhắc đến A nương ta! Trong lòng nàng, cái ch*t của A nương căn bản chẳng đáng một xu.