NHỮNG VỤ ÁN RÚNG ĐỘNG TRUNG QUỐC

Chương 5: Bỏ trốn

26/08/2025 18:37

Th* th/ể nằm ngửa trên mặt đất, hai cánh tay giữ một tư thế cong quái dị, nắm tay siết ch/ặt, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào một góc nào đó trên trần nhà.

Trong thoáng chốc, Đới Mãng cảm giác như đôi mắt ấy vẫn còn có thể nhìn về phía mình. Nhưng ngay lập tức, ông nhận ra đó chỉ là ảo giác. Đôi mắt kia giờ đã trống rỗng, đục ngầu, mất hết sinh khí, rõ ràng nói với ông rằng: chủ nhân của nó đã thành một cái x/á/c, không còn là con trai Đới Lâm của ông nữa.

Cách đó không xa, trên nền đất loang lổ một vũng m/áu lớn. Giữa vũng m/áu, Lưu Tú Tú nằm nghiêng, gương mặt biến dạng, chẳng còn nhận ra được hình hài cũ. Khuôn mặt mà Đới Mãng từng gh/ét cay gh/ét đắng, cũng từng yêu thương say đắm, nay đã biến mất vĩnh viễn...

Đới Mãng ngồi thụp xuống đất, hai tay túm ch/ặt tóc, miệng há ra gào thét, nhưng không phát ra được âm thanh nào, cũng không có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Thật lâu sau, ông đứng lên, lê bước đến cửa. Khi cánh cửa mở ra, ánh hoàng hôn mùa xuân rực rỡ tràn lên người ông, nhưng cơ thể ông vẫn không ngừng r/un r/ẩy, từng cơn lạnh buốt ập đến.

Rõ ràng ông cảm nhận được trái tim mình vẫn đang co thắt từng nhịp đ/au đớn. Nhưng đồng thời ông cũng hiểu rõ, bản thân không hề hối h/ận. Nếu thời gian quay lại, ông cũng không chắc liệu mình có chọn cách khác hay không.

Ánh nắng vàng nhạt trải dài trên vai ông.

Ngoài sân, khung cảnh vẫn ấm áp dịu dàng. Cây cổ thụ khổng lồ vươn cành lá non xanh, đường gân óng ánh dưới ánh sáng. Dây thường xuân phủ dọc bức tường viện xa xa, mềm mại bám lấy. Xa hơn nữa, bầu trời xanh biếc, trong vắt như dòng nước.

Đới Mãng ngẩng đầu lên nhìn trời, tâm trí vẫn trống rỗng. Trong lòng ông trống trải đến mức hoảng hốt, không hề cảm thấy đ/au buồn, chỉ thấy trời đất mênh mông, mọi thứ trước mắt mờ ảo hoang tàn, hệt như cõi lòng ông – trống rỗng, hư vô.

Cả cuộc đời ông ký thác hết hy vọng vào đứa con trai. Giờ con trai đã mất, thì hi vọng sống cũng chẳng còn.

Đã gi*t người, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảnh sát bắt giữ. Chắc chắn là t//ử h/ình.

Nếu ngày mai chính là điểm kết thúc cuộc đời mình, thì hôm nay ông còn tâm nguyện gì chưa trọn?

Đi Lan Khảo một chuyến vậy. Một ước mơ từ thuở ấu thơ chưa từng thực hiện.

Đới Mãng quyết định bước lên con đường trốn chạy.

Ban đầu, ông không hề có kế hoạch hay lộ trình nào. Ông chỉ tùy tiện leo lên một chuyến xe buýt số 929.

Khi đến bến cuối Mộc Thành thì trời đã sẩm tối. Ông định vào làng tìm chỗ qua đêm rồi tính tiếp. Nhưng đúng lúc ấy, dịch SARS đang căng thẳng, ngôi làng không cho bất kỳ người lạ nào vào. Ông không dám cãi lý, nghiến răng: “Đi bộ tiếp vậy!”

Thế là ông men theo quốc lộ 109, lầm lũi băng rừng vượt núi suốt đêm, đến xã Đại An, huyện Phòng Sơn.

Tại đó, ông m/ua một chiếc xe đạp, bắt đầu hành trình trốn chạy dưới sự chỉ dẫn của “tám điều quân quy”.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm