Ngày hôm sau, khi hoàn tất ch/ôn cất và chị tôi.
Vương say mèm, ông ta lúc trời tối lẻn phòng tôi.
Nụ cười trên mặt đê tiện t/ởm: "Tiểu Mộng, cháu ngày xinh.”
Nói ông ta nhào về phía tôi, kháng cự ông ta ra.
"Cậu, cháu chưa qua tuần đầu đâu.”
Vương nheo mắt: "Tuần đầu gì, à?”
Ánh ý của ông ta quét quanh một vòng: "Với mày x/ấu hổ gì? Tao mày lần đầu tiên.”
Một nỗi ê rộng khắp tim tôi.
Nhớ lại mưa tầm tã đó.
Vương phòng tình say thế này.
Tôi hết kháng, lớn gọi c/ứu, nhưng bọn lại dửng mặc kệ.
Vương đ/è lên ng/ười tôi, thở ra một hơi hôi thối: “Kêu trời giúp mày đâu.”
“Chị tao nói, gả mày để mày làm vợ tao đấy.”
“Tiểu Mộng, gọi cậu nữa, chúng ta qu/an huyết thống.”
“Chấp nhận số phận đi! Mày, vô dụng.”
“Bọn mày của tao, ngốc kia của tao, nghe lời hơn mày nhiều!”
Ký ức lặp lại chút m/áu dâng trào, bừng tỉnh khỏi mơ.
Tay bất tri bất giác sờ gáy Thanh.
Khi dùng sức, gió lạnh bỗng qua phòng.
Một màu đỏ m/áu xông vào, tay ra, môi mấp máy, giống nói: "Để tôi.”
Sau khi phát hiện giấy, vả nhảy cẫng lên, chạy vọt ra ngoài.
Theo của ông nhìn thấy ông ta chui một mạch tầng hầm.
Ở chất đầy các loại bã th/uốc.
Chứa vô vàn ng/u.
Tôi tận chứng kiến, ấn đầu từng gói miệng ông ta.
Sau đỏ m/áu biến mất ánh tràn ngập nụ song ánh của lại dần dần trở nên đờ đẫn.
Vương trở nên đần độn rồi.
...
Mấy ngày sau, cảnh sát tỉnh thôn chúng tôi.
Họ nói, và liên quan xuất, tiêu giả, để tra này.
Người thôn hỏi giả gì?
Cảnh sát dẫn đầu giải thích: "Bọn tư lợi tiêu thực phẩm chức phù hợp tiêu chuẩn của quốc gia. Đồng thời lớn những từng hiện vấn đề tinh thần bất đần độn, làm ra hành động cực đoan.”
Người thôn nghe đây im lặng
Bởi vì bọn nhớ một loạt chuyện lạ kỳ quái ra thôn lúc trước.
Ví như, trai nhà đột nhiên trở nên ng/u si.
Con gái nhà mấy ngày bỗng hiểu người.
Còn có, có, mười mấy trước, một vợ thành phố thôn học tình bệ/nh đần độn.
Bọn la hét ầm ĩ ở khiến bọn trẻ dám học.
Cuối cùng hai thần rõ nhảy sông đuối.
Để lại hai cô gái thương nơi nương tựa.
Không một vợ nhiều ở thôn nhận nuôi hai đứa.
Khi mọi bọn "tâm lành lương thiện”.
Kể đây, ánh của dân lại chỗ tôi.
Bởi vì bọn biết, bé gái được nhận nuôi, một tôi, lại chị tôi.
"Hai vợ thật sự ra gì, chẳng trách sinh được con, lại ho/ại gia đình nhà Có dữ nói.
Còn những dân giúp hồi tưởng về hình dáng và nụ cười của "Cha cháu vẫn khỏe, khi làng chúng mang theo rất nhiều sách. nói học đường duy nhất để trẻ em nông thôn thoát khỏi rừng."
Mỗi câu nói về tôi, bên lại đ/á/nh một trận.
"Đồ chó, hại những vậy, mày mặt mũi nào sống?"
Vương ôm đầu, hiểu chuyện gì ra.
Quả thật, mạnh của tập thể rất lớn.
Chẳng mấy chốc, tên ngốc nghếch dân làng đ/á/nh mặt mày bầm dập, chỉ biết thu mình ở góc tường, r/un r/ẩy.
Tôi ra tay, bởi vì biết, đây mới chỉ khởi đầu.
Kết cục của chắc rất thê thảm, nghi ngờ gì nữa.